Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không
Chương 56 : Đệ ngũ thập lục thoại tai, diệu kế tránh thiên kiếp
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
Bao Chửng và Công Tôn đang thương lượng đối sách, liền thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy như bay vào, chỉ thấy hai người bọn họ vẻ mặt ngoài hưng phấn còn thêm gấp gáp, một lôi Tiểu Nguyên, một cầm lấy ngọc bội.
Bao Chửng và Công Tôn khôn khéo mức nào, nhìn nhau một cái, lập tức hiểu rõ là chuyện gì.
Dẫn người đến trước bàn, Triển Chiêu cẩn thận đưa ngọc bội cho Tiểu Nguyên, để cho cậu bé đặt tại vị trí mới vừa rồi, trong ngọc bội, lại xuất hiện tròng mắt màu xanh biếc, Công Tôn mở thiên thư ra, đẩy tới trước mắt Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên cúi đầu nhìn, liền nói, “Ân... Phía trên viết, trăng tròn cuối xuân, nước sông Thương tràn ra cả phủ Trần Châu.”
“Thì ra là phủ Trần Châu sẽ bị nước nhấn chìm.” Bạch Ngọc Đường chau mày, bảo, “Hỏng bét, phủ Trần Châu ở phía nam Khai Phong, cách gần như vậy, nếu như làm loạn tạo phản, vậy thì biết như thế nào cho phải?”
“Trăng tròn cuối xuân, không phải là nửa tháng sau sao?!” Công Tôn lo lắng.
Triển Chiêu cũng gật đầu, xoay mặt nhìn Bao Chửng.
“Không sao, biết thời điểm và nơi xảy ra tai họa là được rồi!” Bao Chửng suy nghĩ một chút, bảo, “Các ngươi đều cùng ta đến Bát vương phủ một chuyến, có chuyện cần làm!”
Mọi người nhìn nhau, gật đầu, đi theo Bao Chửng, chạy đến Bát vương phủ. Trước khi đi, Bao Chửng không quên tìm gặp Tiểu Nguyên, hành lễ với cậu bé, “Tiểu Nguyên công tử, lần này thật là làm phiền ngươi, nếu như nửa tháng sau tai họa thật tính đúng, ngươi chính là cứu quốc chi thần a, thiên hạ lê dân đều phải cảm tạ ngươi a!”
Tiểu Nguyên ngây ngốc nhìn Bao Chửng, mặc dù vẫn là cái hiểu cái không, nhưng ý Bao Chửng là cậu làm đúng rồi, giúp được rồi sao? Tiểu Nguyên lập tức vui vẻ lên.
Sau đó, mọi người đến Bát vương phủ, trong vương phủ, Bát vương gia đang đi lòng vòng trong sân, mọi người nhìn nhau, hiếm khi thấy Bát vương trước giờ luôn cẩn trọng lại có vẻ vội vã như thế.
“Ai, lão Bao!” Bát vương vội vàng vọt tới, kéo Bao Chửng hỏi, “Có đầu mối gì chưa?”
Bao Chửng gật đầu, đem chuyện đã xảy ra toàn bộ đều nói lại một lần.
“Thiên ý!” Bát vương gia dậm chân nói, “Thiên ý a, từ khi Bạch thiếu hiệp nhặt được tấm lệnh bài kia, đến lúc Triển hộ vệ cứu thiếu niên về, đến bây giờ Tiểu Nguyên công tử... Ai nha, thật là trời cũng bảo vệ Đại Tống ta a!”
“Đi, lão Bao!” Bát vương giơ tay kéo Công Tôn liền đi ra ngoài, “Hai ta tiến cung gặp vua đi!”
Công Tôn bị lôi đi ra ngoài có chút không giải thích được, Bao Chửng ở phía sau đuổi theo, “Vương gia, bắt nhầm rồi, ta ở đây này!”
Bát vương và Bao Chửng cùng nhau ở trong thượng thư phòng của hoàng thượng bí mật thương nghị khoảng một buổi chiều, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bị Hoàng thượng đuổi ra ngự hoa viên ăn trái cây.
Bạch Ngọc Đường nhìn các cung nữ thẹn thùng bưng lên trái cây ở trước mắt, nhìn Triển Chiêu, “Hoàng thượng xem hai ta là tiểu hài tử à?”
Triển Chiêu nhún nhún vai, bảo, “... đâu có cách nào, chờ thôi.”
Lúc này, liền nghe đến xa xa có thái giám nói, “Tham kiến nương nương.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, có chút khó hiểu — nương nương?
Đang suy nghĩ, liền nghe đến cách đó không xa có tiếng ngọc bội đinh đương, từ phía ngoài sân, Bàng phi mang theo một nha hoàn và một thái giám đi đến.
Tiểu Nguyên được Hoàng thượng phong vi công tử đại Tống, khâm tứ hắn họ Triệu, để cho Bao Chửng thu làm con nuôi, hảo hảo giáo dục, tương lai làm đống lương tài, đừng ở bên ngoài chịu khổ nữa, Lục thiếu đối với chuyện này cũng rất vui mừng, làm cái gì không tốt hơn tiểu quan nào?
Tiểu Nguyên mặc dù luyến tiếc đám người Lục thiếu, nhưng cùng Tiểu Lục Tiểu Thất chung đụng thật vui, vì vậy Khai Phong phủ thêm ba đứa bé kỷ kỷ tra tra, còn có Tiểu Hầu Tử, Mao Cầu, Tiểu Bát hai mèo một chó, đừng nhắc tới náo nhiệt bao nhiêu.
Bàng Thống tiếp tục lưu lại Khai Phong phủ đi theo Bao Chửng làm việc, ngoài ra Hoàng thượng phân năm vạn cấm quân cho hắn, để cho hắn từ từ mang theo.
Nhiều người như vậy duy chỉ có Triển Chiêu vui vẻ nhất, triều đình luận công ban thưởng tự nhiên là phải thêm bổng lộc, bất quá gia cảnh Triển Chiêu không kém, mặc dù không giống Bạch Ngọc Đường, Hãm Không Đảo bọn họ phú khả địch quốc, khả trong tay cũng rất giàu có, vì vậy Triệu Trinh đưa một con mèo Ba Tư Tây Vực mắt màu lục cho hắn... Gọi là Diệu Diệu, Khai Phong phủ lại thêm một con mèo.
Đêm đó, Bạch Ngọc Đường cầm lấy một bầu rượu ngon lừa được từ ngự thiện phòng đến, đẩy cửa phòng Triển Chiêu ra, chỉ thấy Triển Chiêu ngồi ở trên giường nhìn quyển tông, Diệu Diệu bên cạnh, Mao Cầu thêm Tiểu Hầu Tử đang đánh nhau, Tiểu Bát an tĩnh chút, nằm ở trên đùi Triển Chiêu, liếm đầu ngón tay hắn.
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn này một ổ bốn mèo một chó, lắc đầu, kéo Triển Chiêu lên nóc nhà uống rượu.
Hai người làm cái nhất túy phương hưu [uống đến say mèm mới dừng], té trên nóc nhà Khai Phong phủ, khò khò ngủ say.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Triển Chiêu thức lên, đã nhìn thấy trời sáng choang, nhìn chừng một chút, chuột không có đây, liền nhảy xuống nóc nhà, vào nhà rửa mặt — phát hiện trên bàn để trang giấy nhỏ.
Cầm lên nhìn, mấy chữ rồng bay phượng múa— mèo, ta về đảo đây.
Phía dưới không có lạc khoản, vẽ con chuột béo ú, đè một con mèo vằn béo ú.
Triển Chiêu dở khóc dở cười, đem tờ giấy thu lại, cảm thấy trong phòng an tĩnh không ít... con chuột ồn ào.
Chính lúc này, liền nghe thấy bên trong tấm trải giường của mình tựa hồ có thứ gì đang kêu lên, meo meo meo.
Triển Chiêu theo tiếng kêu đi tới, chỉ thấy trên sàng phô, Mao Cầu, Tiểu Hầu Tử và Diệu Diệu chân sau bọn chúng đều bị trói lại cùng nhau, một con cũng giãy không ra, đang liên tục kêu meo meo ở đó, bên cạnh để một khối ngọc bội, phía dưới đè ép một tờ giấy khác, trên viết —mèo ba cẳng!
Triển Chiêu giận muốn xì khói, vội vàng đau lòng cởi dây trói cho ba chú mèo con, miệng lầm bầm oán giận, “Đồ chuột chết, ngươi mấy tuổi rồi hả!”
Đang nói, tầm mắt rơi xuống trên khối ngọc bội bên cạnh, cầm lên nhìn nhìn, chỉ thấy là một khối ngọc bội bạch ngọc hình con chuột... đây là lúc trước mình nhặt được, của Bạch Ngọc Đường rơi vào trên giường hắn, nên giấu dưới gối mà? Nghĩ đến, liền đưa tay sờ sờ phía dưới gối... ngọc bội tiểu thử không còn. Triển Chiêu suy nghĩ một chút, cầm lấy khối ngọc bội kia, vốn là nghĩ đến không trả lại cho con chuột đó, bất quá cứ như vậy, coi như là thuộc về mình đi? Nghĩ xong, Triển Chiêu cầm Cự Khuyết của bản thân ra, tìm một đoạn kiếm tuệ màu trắng mới tinh, đem bạch thử lồng vào trên kiếm tuệ, cột vào trên chuôi Cự Khuyết.
Nhìn chung quanh một chút, Triển Chiêu hài lòng gật đầu, lúc này, Vương Triều Mã Hán ngoài cửa la, “Triển đại nhân, chúng ta tuần nhai ngươi có đi hay không vậy? Nghe nói thành Đông vừa mở tiệm bánh mật, bánh mật nướng rất ngon nha!”
“Đi!” Triển Chiêu bế mèo con ra thả vào trước cửa, bọn Tiểu Lục đang bưng bồn thức ăn gọi mèo, bọn tiểu tử đã phân công rồi, mỗi người một con vừa vặn, Tiểu Bát quy về đại nương phòng bếp.
Triển Chiêu xách theo Cự Khuyết, cùng bọn Vương Triều lên phố ăn bánh mật... à không, là đi tuần nhai.
Trên đường cái Khai Phong phủ, ánh nắng tươi sáng, Triển Chiêu một tay cầm một tảng lớn bánh mật nướng, đang thỏa mãn gặm. Một tay cầm Cự Khuyết để ở phía sau lưng lắc lư đi tới, trên kiếm tuệ mang một con tiểu Bạch thử thần khí, đi theo hắn lắc lư lắc lư.
Nơi xa trên quan đạo đi thông phủ Tùng Giang, Bạch Ngọc Đường bạch mã bạch y, thoả thích rong ruổi, trong miệng lại nói thầm, “Đại tẩu, ngươi phải nhịn tiếp nha, chờ ta trở lại rồi hãy sinh!”
Trên tay nắm dây cương, là thanh trường đao Long Lân Thối Nhẫn vỏ đao kim ti bạch ngọc, trên kiếm tuệ màu đỏ, treo một con mèo đen béo ú, đang híp mắt cười.