Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 58 : Đệ ngũ thập bát thoại đao, cuồng đao Mạc Nhất Tiếu

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Sau khi Bạch Ngọc Đường đi chừng bốn năm ngày, bên ngoài Hãm Không Đảo có một chiếc thuyền đi đến, Tưởng Bình vừa lúc đang lòng vòng chỗ hàng bông lau, liền nghe thấy gia đinh thủ đảo la vang, “Tứ gia, có thuyền đến rồi.”



Tưởng Bình đi đến bến đò xem thử.



Chỉ thấy đó là con thuyền nhỏ do Hãm Không Đảo chuyên dành để đưa đò lui đến Tùng Giang Phủ, trên thuyền có một người một ngựa, con ngựa màu đen, phất đuôi nhàn nhã ngắm phong cảnh, mà bên cạnh chú ngựa lại có một người, mặc bộ trường sam màu lam, tóc thật dài theo gió biển khẽ tung bay, phong thần tuấn tú.



“Ai nha!” Tưởng Bình giậm chân, bảo, “Đây không phải là Triển Tiểu Miêu sao? Lão Ngũ đi sớm, đợi thêm vài ngày nữa thì tốt rồi!”



Triển Chiêu từ thật xa đã thấy Tưởng Bình đứng tại bến phà rồi, đưa tay cùng hắn chào hỏi, Tưởng Bình cũng phất tay với hắn, tiểu nhị Hãm Không Đảo sớm biết Triển Chiêu cùng các đương gia trên đảo quan hệ thân thiết, cũng không xem hắn như ngoại nhân, chờ thuyền lại gần bờ, Triển Chiêu lên đảo, “Tứ ca!”



“Ai u mèo con.” Tưởng Bình lôi Triển Chiêu liền nói, “Sao ngươi lại đến đây?”



Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, bảo, “Ngọc Đường không phải nói đại tẩu sắp sinh sao? Ta đến xem thử, đã sinh chưa?”



“Sinh rồi, con trai.” Tưởng Bình vui vẻ trả lời.



“Vậy thì tốt quá.” Triển Chiêu bảo, “Ta đi chúc mừng đại ca đại tẩu thôi.”



“Được rồi, ta dẫn ngươi đi.” Tưởng Bình mang theo Triển Chiêu đi đến trang viên trên đảo. Hồi này đúng lúc hoa đào trên Hãm Không Đảo đang nở rộ, cả đảo là một mảnh màu hồng, trên đất trải một lớp cánh hoa đào mỏng.



Triển Chiêu ngẩng đầu, chỉ thấy một tòa Phi Lai Đình trên ngọn núi phía sau Hãm Không Đảo, hùng ưng trên tám góc đình tựa như giương cánh muốn bay, ba chữ to ‘Phi Lai Đình’ rồng bay phượng múa phía trên, cũng là Bạch Ngọc Đường đề lên. Bất quá bên trong đình, tuyệt không có một bạch y nhân vừa tựa vào cây cột vừa uống rượu... Triển Chiêu nhìn xung quanh, sao lại không gặp Bạch Ngọc Đường ra ngoài, bất quá cũng không tiện hỏi Tưởng Bình, dù sao mình đến để thăm Lư Trân...



Tưởng Bình thấy bộ dáng kia của Triển Chiêu cảm thấy rất buồn cười, thầm nói hài tử thời nay, tên này ngốc hơn tên kia!



Đến chủ trạch đi vào trong viện của Mẫn Tú Tú, Lư Phương thấy Triển Chiêu đến, liền vội vàng ra đón, mang theo hắn vào nhà, Mẫn Tú Tú vẫn còn trong tháng, nhìn Triển Chiêu đến rồi, vui mừng vô cùng, ôm Lư Trân cho Triển Chiêu nhìn.



Lư Trân được mười mấy ngày, mập mạp trắng mềm, khuôn mặt nhỏ bé tựa như bánh bao, quả đấm nhỏ tròn vo, mắt to, còn lớn hơn miệng, không khóc, ngốc nghếch nhìn chằm chằm Triển Chiêu.



Triển Chiêu vốn đang không yên lòng, vừa nhìn thấy oa oa lập tức tinh thần tỉnh táo, nhẹ nhàng ngắt ngắt nắm tay Lư Trân, Lư Trân nhếch môi mỉm cười với hắn, Triển Chiêu liền hớn hở.



Sau đó, Triển Chiêu đem hộ tâm kính giao cho Lư Phương, còn hứa sẽ cùng Bạch Ngọc Đường làm sư phụ Lư Trân, sau này dạy võ công cho bé.



Ngồi xuống vừa dùng trà nói chuyện phiếm, Triển Chiêu mới biết được, mấy ngày trước Bạch Ngọc Đường đã vội vàng ra ngoài... Triển Chiêu âm thầm bĩu môi — đồ chuột hoang, đại tẩu mới vừa sinh hài tử xong, ngươi đã không biết chạy đi đâu mất rồi, không lương tâm, còn hại ta đi một chuyến tốn công vô ích. Càng nghĩ càng giận, Triển Chiêu cũng quên mất, lần này mình đến là để nhìn Lư Trân...



“Át xìii...” Bạch Ngọc Đường đang cỡi Hồi Phong trên quan đạo gấp rút lên đường liên tục hắt hơi ba hồi, xoa xoa lỗ mũi, thầm nói đây là thế nào vậy?
Mạc Nhất Tiếu đứng một bên nhìn, trong lòng âm thầm kinh ngạc, Bạch Ngọc Đường khó trách danh chấn giang hồ, võ công lại cao như thế, hơn nữa còn trẻ như vậy.



Đám người áo đen kia đỡ nhau bò dậy, nhìn nhìn Mạc Nhất Tiếu một bên, bảo, “Mạc Nhất Tiếu, ngươi chạy không thoát đâu!”



Nói xong, trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, xoay người bỏ chạy.



Bạch Ngọc Đường gác đao trên vai, cảm thấy đánh không đã ghiền, liền nghe phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại, chỉ thấy Mạc Nhất Tiếu đã xoay người đi vào trong rừng.



“Này.” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn, “Vết thương của ngươi không có sao chứ? Ta có kim sang dược ngươi cần không?”



Mạc Nhất Tiếu không quay đầu lại, chỉ trực tiếp đi, ngay cả một tiếng cám ơn cũng không có.



Bạch Ngọc Đường cũng không phải loại người thích dài dòng, cũng không như thế nào, bất quá lại cảm thấy Mạc Nhất Tiếu thật cổ quái, cùng lời đồn đại hiệp trượng nghĩa trên giang hồ, tựa hồ có chút khác biệt.



Đi đến bên cạnh Hồi Phong, chỉ thấy nó đang cúi đầu nhìn vùng đất mới vừa rồi cùng những người áo đen kia đối chiến, hí vang.



Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, liền thấy nơi đó, có một vật đen thùi. Xoay người quay lại, ngồi xổm xuống vẹt đám lá rụng, chỉ thấy bên trong có một khối đá màu đen.



Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm lên, chỉ thấy đó là khối ngọc thạch màu đen... Hắc ngọc vốn là vật hiếm thấy, kỳ thực cũng không phải ngọc thuần hắc, mà là màu lục quá mức, nhìn lướt qua giống màu đen.



Khối hắc ngọc kia mượt mà, khắc thành hình dáng phật Di Lặc, ngược lại, chỉ thấy sau lưng có khắc ba chữ “Mạc Nhất Tiếu”.



Bạch Ngọc Đường lập tức biết đại khái là Mạc Nhất Tiếu mới vừa rồi không cẩn thận rớt ngọc bội, định trả lại cho hắn, nhưng đứng lên đi mấy bước, nào còn có bóng dáng Mạc Nhất Tiếu.



Bất đắc dĩ cất giữ hắc ngọc, Bạch Ngọc Đường nghĩ, lần sau nếu như có duyên gặp lại, trả cho hắn đi. Nghĩ xong, phi thân lên ngựa, tiếp tục lên đường.



Triển Chiêu không yên lòng ở lại Hãm Không Đảo một ngày, liền cùng mọi người cáo từ, xoay người đi, trước khi đi Tưởng Bình thấy hắn mặt ủ mày chau, liền lặng lẽ nói với hắn, “Đúng rồi Miêu nhi, lúc Ngọc Đường gần đi có nói hắn muốn đi Lư Sơn gì đó.”



Triển Chiêu sửng sốt, giương mắt nhìn Tưởng Bình, hỏi, “Hắn đi Lư Sơn? Hắn cũng nhận được thiệp mời rồi?”



“Thiệp mời gì vậy?” Tưởng Bình mờ mịt lắc lắc đầu, bảo, “Hắn cũng hỏi trong khoảng thời gian hắn không ở đây có thiệp mời gì không, nhưng không có.”



Triển Chiêu trong lòng nhoáng lên, không có thiệp mời Bạch Ngọc Đường cũng đi Lư Sơn? Nghĩ đến đây, trong lòng không hiểu sao bỗng dưng thấy thoải mái, sau khi từ biệt Tưởng Bình, lôi kéo con ngựa lên thuyền, đến Tùng Giang phủ, hỏa tốc chạy đến Lư Sơn.