Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không
Chương 59 : Đệ ngũ thập cửu thoại gặp gỡ, vô tình gặp gỡ Cuồng Đao Môn
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
Sau khi Triển Chiêu rời khỏi Hãm Không Đảo, liền liên tục đuổi theo, hướng về Cửu Giang phủ, trong lòng cũng tính toán, bản thân đại khái cùng Bạch Ngọc Đường bỏ lỡ, bất quá nói như thế nào thì đến Lư Sơn, nhất định cũng có thể đụng phải.
Đến chiều hôm nay, hắn chạy đến một trạm dịch ngoài Cửu Giang phủ, xuống ngựa đến quán trà ven đường uống trà ăn lương khô, thuận tiện cho ngựa nghỉ ngơi.
Triển Chiêu nhờ tiểu nhị lấy một ít cỏ khô và cà rốt cho Tiểu Nguyệt, bản thân thì đứng bên cạnh ngựa, dùng nước trong túi cho ngựa uống.
Nước mát đổ trên tay Triển Chiêu, Tiểu Nguyệt lè lưỡi, liếm nước trong tay hắn.
Tiểu nhị đưa cà rốt và cỏ khô đến, thuận tiện hỏi Triển Chiêu, “Khách quan, muốn ăn gì không?”
Triển Chiêu cười hỏi, “Có mì thịt bò không?”
“Có!” Tiểu nhị bảo, “Mì thịt bò mì gân bò đều có, khách quan muốn loại nào?”
“Ân, lấy mì gân bò đi.” Triển Chiêu trả lời, “Đúng rồi, thêm một cái trứng luộc nước trà.”
“Có ngay!” Tiểu nhị chạy đi nấu mì.
Triển Chiêu cho Tiểu Nguyệt uống nước xong, liền tiếp tục đút nó ăn hai củ cà rốt, lúc này, chỉ thấy tiểu nhị đã bưng mì của hắn đặt trên xe, Triển Chiêu đem Tiểu Nguyệt buộc trên khối đá buộc ngựa bên cạnh quán trà, để tự nó cúi đầu ăn cỏ.
Sau đó, Triển Chiêu đi đến chỗ ngồi ven biên ngoài quán trà, cầm lấy chiếc đũa dùng nước trà rửa, bắt đầu ăn bát mì gân bò nóng hổi.
Nếm vài miếng cảm thấy mùi vị không tệ, lại lấy muỗng múc dầu cay từ hũ gia vị bàn bên cạnh, thêm chút dấm vào. Ăn một hớp, Triển Chiêu thỏa mãn gật đầu, ngon quá!
Đang ăn, tiểu nhị đưa đến cho hắn một đĩa đậu phộng, vừa hỏi, “Khách quan, có cần thêm nước vào túi cho ngài không?”
“Hảo, cám ơn.” Triển Chiêu gật đầu, tiếp tục ăn mì, thầm nói, quán trà mở trên quan đạo chính là khác biệt, các tiểu nhị đều thật giỏi giang, dù ngươi không nói hắn cũng sẽ làm xong cho người.
Đang ăn ngon, liền thấy cách đó không xa, có một đám người đến, khoảng chừng mười người thanh niên cỡi ngựa đến, trang phục con nhà võ, hai nam tử cầm đầu một hơn ba mươi tuổi, mặt vuông mắt to, râu mọc lún phún, mặc chiếc áo choàng màu xanh biếc, trên tay ấn một thanh đại đao. Bên cạnh có một thanh niên trẻ hơn một chút, đại khái chừng hai mươi, mặc một thân bạch y, tóc buộc cao lên trên ót.
Triển Chiêu nhìn thấy bạch y, liền không nhịn được liếc mắt nhìn thêm chút... Tiểu tử này có vẻ rất hoạt bát, mày rậm mắt to cũng khá tuấn tú... Bất quá đem ra so với Bạch Ngọc Đường, kém xa.
Nhìn giá thế đám người kia, hẳn là môn phái giang hồ, Triển Chiêu cúi đầu tiếp tục ăn mì, lúc này, liền nghe thấy tên thanh niên bạch y gọi tiểu nhị, “Tiểu nhị.”
Tiểu nhị vội vàng chạy qua.
Những người đó chia làm ba bàn vào ngồi, bạch y nhân và nam nhân mặc y phục màu xanh biếc một bàn, thủ hạ của hắn chia làm hai bàn.
“Lấy cho mỗi người một bát mì nóng, mấy cái bánh bao.” Bạch y nhân phân phó.
...
Triển Chiêu cúi đầu, nghiêm túc nhìn miếng hoành thánh cuối cùng trên muỗng, một tay nâng cằm khó xử... Mùi vị rất ngon, nhưng mà, ăn hết miếng chắc là sẽ no căng... Nhưng... Không ăn lại dường như thiếu đi thứ gì đó? Chính cái gọi là ăn nhiều một chút thì no căng ít một chút lại chưa đủ... Khó xử nha!
Mà một đầu khác, Mạc Nhất Đao nhìn nhìn Mạc Nhất Bắc, nhìn hướng Triển Chiêu nháy mắt, giống như đang hỏi — sao hắn lại ở đây?
Mạc Nhất Bắc cũng là vẻ mặt khó hiểu, lắc đầu, không lên tiếng.
Cuối cùng, Triển Chiêu minh tư khổ tưởng, rốt cục nghĩ ra được một biện pháp điều hòa, cắn mở hoành thánh ra, ăn hết nhân, chừa lại vỏ!
Quả nhiên, sau khi ăn xong, cảm thấy tinh thần sảng khoái, vừa đủ no!
Yến Sơn Nguyệt ở một bên có chút vô lực nhìn Triển Chiêu — ngươi thật đúng là được nha.
Triển Chiêu buông muỗng xuống, bỏ bạc lên trên bàn, tiểu nhị xa xa nhìn thấy, nhanh chóng đến thu bạc, nhìn thấy Triển Chiêu xuất thủ hào phóng cũng không cần tiền thối, liền vui hớn hở vào nhà tiếp tục bận rộn.
Triển Chiêu vốn dĩ chuẩn bị cùng bọn người Mạc Nhất Bắc Mạc Nhất Đao cáo từ liền đi, ngay lúc này, liền thấy cách đó không xa chừng mười người áo đen lảo đảo chạy lại, vừa chạy tên cầm đầu vừa la, “Đại đương gia! Đại đương gia!”
Mạc Nhất Bắc và Mạc Nhất Đao nhìn thấy đám người đó bị thương thật nặng, liền hỏi, “Tại sao chỉ có mấy người các ngươi? Những người khác đâu?”
Người cầm đầu vẻ mặt đưa đám, lắc lắc đầu, “Đều bị Mạc Nhất Tiếu giết chết!”
Triển Chiêu sửng sốt một chút, lỗ tai không giống miệng và ánh mắt, con người có thể kiểm soát được, ngươi không muốn nói có thể không nói, không muốn nhìn cũng có thể không nhìn, nhưng ngươi nói thế nào cũng không thể không nghe đi?
Triển Chiêu trong lòng khó hiểu, Mạc Nhất Tiếu không phải Nhị đương gia của Cuồng Đao Môn sao? Làm sao lại giết người mình?
“Các ngươi đều là thùng cơm sao?” Mạc Nhất Đao sắc mặt giận dữ, bảo, “Nhiều người như vậy bắt một người bị thương cũng không bắt được!”
“Không phải đâu Tam đương gia.” Mấy người áo đen kia bảo, “Chúng ta vốn là sắp đắc thủ, không ngờ Mạc Nhất Tiếu được người ta cứu đi!”
“Ai?” Mạc Nhất Bắc nhìn mấy người.
“Người đó...” Mấy người áo đen nhìn nhau, bảo, “Là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường.”
“Cái gì?” Mạc Nhất Bắc hòa Mạc Nhất Đao đồng thời giật mình.
Mà Triển Chiêu thì lại yểu xìu, hắn một tay chống má, thầm nói — chuột bạch, ngươi thật là được nha, ngươi rước lấy họa thì rước lấy họa, cũng là đừng để cho ta đụng vào có được hay không vậy? Nghĩ tới đây, cũng cảm giác bát hoành thánh mới vừa rồi ăn hơi nhiều... căng cứng bụng!