Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 60 : Thứ sáu mười thoại kỳ, cuồng đao và thuyền ma

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


“Bạch Ngọc Đường tại sao phải cứu Mạc Nhất Tiếu?” Mạc Nhất Đao không hiểu nhìn Mạc Nhất Bắc, “Ta chưa từng nghe nói bọn họ quen biết nhau nha.”



Mạc Nhất Bắc theo bản năng xoay mặt nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu thấy hắn nhìn mình, thầm nói, ngươi nhìn ta làm gì? Bạch Ngọc Đường cũng không phải là của nhà ta nuôi.



Kỳ thực không chỉ Mạc Nhất Bắc, Cuồng Đao Môn có rất nhiều người đều cảm thấy chuyện này kỳ quặc... Trên giang hồ mặc dù ân oán giữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có nhiều cách nói khác nhau, có nói hai người bọn họ là oan gia kiếp trước – kẻ địch kiếp này, nước lửa không hợp nhau. Cũng có người bảo hai người bọn họ là mạnh không rời tiêu, tiêu không rời mạnh, hảo huynh đệ đáng tin cậy... Bất quá, hai người này quan hệ sâu đậm dây dưa không rõ đây là điều ai ai cũng biết. Lại cứ trùng hợp như thế, Triển Chiêu xa tại Khai Phong phủ lại xuất hiện ở Cửu Giang phủ, mà Bạch Ngọc Đường, lại đúng lúc cứu đi Mạc Nhất Tiếu... Ai cũng sẽ cảm thấy nơi này tựa hồ là có bí ẩn.



“Triển nam hiệp.” Mạc Nhất Bắc đi tới, nói với Triển Chiêu, “Triển nam hiệp có biết chuyện Bạch Ngũ Gia và Mạc Nhất Tiếu quen biết hay chăng?”



Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, tận lực làm bộ như vô tội nói, “Cái này... Không biết nha.” Thuận tiện oán thầm một câu, ta cũng không phải là con giun trong bụng hắn, đến hắn quen biết ai cũng biết.



Mọi người nhìn Triển Chiêu, Mạc Nhất Đao khó hiểu, “Bạch Ngọc Đường không phải đại hiệp sao? Tại sao muốn giúp cho tên phản đồ khi sư diệt tổ Mạc Nhất Tiếu?”



Triển Chiêu càng nghe càng khó hiểu, hắn cũng không phải là nói rời xa giang hồ từ đó không hỏi chuyện giang hồ nữa, thông thường tin tức trên giang hồ, hắn vẫn rất linh thông. Mạc Nhất Tiếu là một người tương đối có tiền đồ trong đám hậu sinh... Hắn khi sư diệt tổ chuyện lớn như vậy, hẳn đã sớm truyền ra đến cả thành mưa gió mới phải a, tại sao chưa hề nghe nói đến vậy?



Thấy Triển Chiêu tựa hồ mờ mịt, Mạc Nhất Bắc liền nói, “Chẳng lẽ triển nam hiệp không biết?”



Khóe miệng Triển Chiêu giật giật, nói thầm, ta đúng là không biết cũng không muốn biết đâu, ngươi đừng nói cho ta có được hay không vậy? Tháng này ta nghỉ ngơi!



Mặc dù rất muốn nói, đây là việc nhà của Cuồng Đao Môn các ngươi, ta là ngoại nhân không tiện nhúng tay, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài chúng ta sau này còn gặp lại đi...



Nhưng Triển Chiêu là một đạo nhân da mặt mỏng, đành phải gật đầu một cái, bảo, “Triển mỗ đã lâu không hỏi tới chuyện trong chốn giang hồ, vì vậy không hiểu nhiều lắm.”



Mạc Nhất Bắc gật đầu, bảo, “Vậy thì khó trách, không dối gạt Triển đại nhân... Mạc Nhất Tiếu Nhị đệ của ta... Hắn đã phản bội Cuồng Đao Môn từ lâu rồi.”



Triển Chiêu bất đắc dĩ, xem ra người ta rất muốn nói nha, đành phải hỏi, “Phải không? Vậy quả thật là khiến người ta giật mình a, ta nghe nói Mạc Nhất Tiếu chính là người nổi bật trong đám nhân tài mới xuất hiện, có thể nào có hiểu lầm gì đó?”



“Hiểu lầm?” Mạc Nhất Đao cũng nổi giận, “Vì hiểu lầm ngay cả cha mình cũng giết sao?”



Triển Chiêu vốn là không yên lòng, bất quá sau khi nghe được lời của Mạc Nhất Đao, cũng sửng sốt, khẽ cau mày, hỏi, “Cái gì?”



“Triển đại nhân xem ra là thật không biết rồi.” Mạc Nhất Bắc thở dài, bảo, “Không nói gạt ngươi, mười ngày trước, phụ thân mang theo chúng ta lên đường, từ Thục Trung đến Cửu Giang phủ, tham gia tỉ võ chiêu thân do Nguyên lão gia cử hành. Cha ta cùng Nguyên lão gia là cố giao nhiều năm, vì vậy muốn cho ba người chúng ta đi thử, nếu thật có thể lấy được khuê nữ của Nguyên lão gia tử, vậy cũng coi như thân càng thêm thân rồi.”



Triển Chiêu gật đầu, chờ Mạc Nhất Bắc tiếp tục nói.



“Nhưng biến cố liền phát sinh vào ba ngày trước.” Mạc Nhất Bắc bảo, “Đêm hôm đó, Nhị đệ đột nhiên tựa như phát điên, từ trong phòng cha ta vọt ra, hắn một tay cầm đao quan chứa minh linh, một tay cầm đao của mình, trên đao máu tươi chảy ròng, đầu vai hắn cũng có vết thương.”
“Hai ngươi không phải cùng đi sao?” Đường Di vỗ vỗ bụi trên mông, bảo, “Ta còn tưởng rằng hai ngươi cùng đi tra vụ án chứ.”



“Tra vụ án nào?” Bạch Ngọc Đường chau mày, thầm nói không phải đâu... Triển Chiêu còn chưa đến thì đã có vụ án rồi, vậy lúc hắn đến không phải lại nói mình môi tinh chuyển thế, thể chất rước lấy họa hay sao?



“Ngươi không phải tới tra án sao?” Đường Di hơi yểu xìu nhún nhún vai, bảo, “Chắc không phải đến xem mắt đi? Ai nha, nha đầu của Nguyên gia không đẹp, kém xa ngươi.”



Mắt thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường đã lạnh đi ba phần, Đường Di vội vàng khoát tay, cười nói, “Đại ý, nói đùa thôi... Vậy rốt cuộc thì Triển Chiêu có đến hay không?”



Bạch Ngọc Đường cảm thấy hơi kỳ quái, liền hỏi, “Ngươi làm gì cứ nhất định đòi hắn tới?”



“Tra vụ án chứ sao.” Đường Di bảo, “Ta thấy ngươi bao thuyền, còn tưởng là ngươi đến tra vụ án đó... Không phải tra án ngươi bao thuyền làm gì?”



Bạch Ngọc Đường cau mày, bảo, “Bao thuyền là bởi vì khách sạn đã đầy... Tại sao bao thuyền lại cứ là tra án?”



“Trên sông này không được yên ổn mà.” Đường Di bảo, “Đợt trước rùm lên chuyện thuyền ma ngươi không biết sao?”



“Thuyền gì?” Bạch Ngọc Đường cau mày, “Hôm nay ta vừa mới tới.”



“Thuyền ma đó.” Đường Di cười nói, “Ta tối hôm qua còn nhìn thấy mà... Một chiếc thuyền tồi tàn rất lớn, thoáng qua trước mắt một cái, chỉ chốc lát trong lúc ta chạy từ khoang thuyền ra đến trên bong thuyền, liền không thấy đâu nữa.”



Bạch Ngọc Đường nghe đến cau mày, “Có chuyện như vậy?”



“A.” Đường Di gật đầu, nghiêm túc nói, “Tối hôm qua hơn hai mươi mỹ nhân phụng bồi ta uống rượu cũng có thể chứng minh!”



Bạch Ngọc Đường hơi chán ghét nhìn hắn một cái, hỏi, “Loại thuyền ma này hại người hay là thế nào? Tại sao phải tra án?”



“Tất nhiên là hại người.” Đường Di bảo, “Ở trên con sông này, kể từ khi xuất hiện chiếc thuyền ma kia, tới tới lui lui đã mất tích một số người rồi, ngày hôm sau lại thấy trên sông, đều đã biến thành xác trôi.”



Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, Đường Di đột nhiên giương mắt nhìn phía cửa thành, cười nói, “Hắc, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến rồi!”



Bạch Ngọc Đường nghe xong chợt quay đầu lại, liền thấy ở cửa thành, một lam ảnh quen thuộc đang dắt một con hắc mã, thong dong đi bộ vào.



Đường Di liền thấy trên mặt Bạch Ngọc Đường hiện ra nụ cười... thật xinh đẹp a, xinh đẹp đến mức hắn ê răng, gió thổi phất vào mặt mẹ nó đều là ngọt.