Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 61 : Đệ lục thập nhất thoại nghi, quần hùng và chiêu thân

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Đã gần một tháng không gặp mặt nhau rồi, Bạch Ngọc Đường xa xa nhìn sang, nhìn thấy Triển Chiêu thần thanh khí sảng, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ.



Chẳng qua là khi hắn vẫn còn đang suy tính là nên đi qua đột nhiên tập kích con mèo kia, hay là dùng phương thức gì khác để chào hỏi, thì đã nghe Hồi Phong trong khoang thuyền chạy ra bong thuyền, hướng về phía bờ bên kia, hí dài một tiếng — Tiểu Nguyệt!



Triển Chiêu và Tiểu Nguyệt cũng nghe được tiếng ngựa hí, xoay mặt... Tiểu Nguyệt cũng vội vàng kêu lại mấy tiếng — Hồi Phong!



Bạch Ngọc Đường vội vàng kéo Hồi Phong có vẻ như đang muốn lao đầu xuống sông, phân phó thuyền gia cặp bờ.



Triển Chiêu khẽ nheo mắt lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường dùng sức kéo Hồi Phong, người cũng rất tinh thần... Ngoài ra, người bên cạnh hắn chẳng phải Đường Tứ sao? Hai người bọn họ sao lại cùng nhau du hồ ở đây vậy? Lần đầu tiên, Triển Chiêu cảm thấy Đường Tứ nhìn thế nào cũng có vẻ hơi chướng mắt sao ấy?



Thuyền gia hướng thuyền cặp bờ, Hồi Phong nhảy lên trên bờ, cùng Tiểu Nguyệt cổ cọ cổ, mũi đụng mũi, thân mật vô cùng, vui vẻ đến liên tục phất đuôi.



Bạch Ngọc Đường có chút vô lực nhìn con ngựa điên nhà mình, thầm nói... liền ngươi chỉ có chút tiền đồ thế này!



Triển Chiêu cũng cảm thấy tình cảm hai chú ngựa tựa hồ thật rất tốt, bằng không cứ xứng loại đi!



“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, bảo, “Trùng hợp vậy?”



Triển Chiêu thiếu chút nữa bật cười, thầm nói ngươi trang cái gì chứ, Tứ ca đã nói cho ta biết từ lâu, ngươi không thiếp mời cũng tự chạy tới Lư Sơn.



“Triển huynh, thật lâu không gặp.” Đường Di đối Triển Chiêu cười, Triển Chiêu cười lại với hắn, hỏi, “Đường Tứ công tử làm sao ở đây?”



“Ách... Ta là đến...”



“Hắn thì còn có thể đến làm gì, chiêu thân thôi.” Bạch Ngọc Đường vội vàng cắt đứt lời của Đường lão Tứ, xoay mặt mắt mang lạnh lẻo cười cười với hắn, hỏi, “Có phải hay không hả?”



Đường Tứ đem những chuyện về thuyền ma đã đến khóe miệng lại nuốt trở vào, gật đầu, nói, “Ách, đúng vậy...”



“Nga.” Triển Chiêu gật đầu, trong lòng khó hiểu, Đường Tứ không phải được xưng vì mỹ nữ trong thiên hạ mà vĩnh viễn không thành thân sao? Sao còn chạy đến đây tỉ võ chiêu thân vậy?



“Đúng rồi!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời mở miệng.



Hai người nhìn nhau, lại cùng nói, “Ngươi nói trước đi...”



Tiếp theo nhìn nhau...
“A?” Triển Chiêu giật mình, hỏi, “Nhưng mà, nghe nói là tuyệt học cả đời của Mạc Cơ nha.”



“Mạc Cơ nếu như hắn không có minh linh trong tay, tuyệt học cả đời tính là cái thứ gì.” Bạch Ngọc Đường bật thốt lên, Triển Chiêu trợn mắt nhìn hắn một cái, hai tay chắp trước ngực nhỏ giọng lẩm bẩm, “Người chết lớn nhất, Mạc lão gia tử ngươi niệm tình hắn tuổi nhỏ, đừng chấp nhặt với hắn.”



Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu làm cho bật cười, bảo, “Mấy chuyện quỷ thần này ai biết có hay không chứ.”



“Chính vì không biết nên mới phải tránh phiền toái!” Triển Chiêu nghiêm túc nói, “Dù sao nói bậy về người chết cũng là không đúng!” Nói xong, khiêu mi, “Nói tiếp, minh linh kia thế nào?”



“Kỳ thực cái gọi là Cuồng Đao Phổ, chính là đao pháp dùng minh linh để sử xuất, cũng chính là cuồng đao.” Bạch Ngọc Đường bảo, “Mấu chốt là đao, không liên quan chút gì đến đao pháp và nội lực hết.”



“Thì ra là vậy sao.” Triển Chiêu khó hiểu, “Vậy là hai huynh đệ Mạc gia nói dối, hay là những nguyên nhân khác, nhưng ta thấy hai huynh đệ bọn họ không giống như người hồ đồ nha.”



“Nói đến nói đi, cũng không ai thật sự nhìn thấy Mạc Nhất Tiếu giết người.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, bảo, “Hơn nữa ta thấy được vết thương trên vai Mạc Nhất Tiếu cũng là vết đao.”



“Có phải là bị thương trong lúc triền đấu cùng Mạc Cơ?” Triển Chiêu hỏi.



“Ân... cũng khó nói.” Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, “Bất quá ta cảm thấy võ công Mạc Nhất Tiếu thật không bằng Mạc Cơ, nếu như Mạc Cơ có đao trong tay, chưa chắc thất bại... Bất quá người lớn tuổi cũng khó nói lắm.”



“Đúng vậy, bọn họ còn nói hắn trộm đi yêu đao minh linh.” Triển Chiêu bảo.



“Ha?” Bạch Ngọc Đường tựa hồ càng thêm giật mình, hỏi, “Minh linh có đao quan che chở... Nga, mới vừa rồi cái hắn đeo trên lưng chính là đao quan sao... Bất quá Miêu nhi, đao quan kia rỗng đó.”



“Làm sao ngươi biết?” Triển Chiêu giật mình.



Bạch Ngọc Đường đem Long Lân Thối Nhẫn của mình qua, thả vào bên cạnh Cự Khuyết của Triển Chiêu, hai thanh binh khí mặc dù cũng chưa hề chạm nhau, nhưng nếu như sờ lên thân đao, vẫn là có thể cảm thấy được hai thanh đao kiếm đều đang âm thầm so tài, có khẽ xuẩn động.



“Thanh Cự Khuyết này của ngươi là Quân tử kiếm tính tình khá tốt, nhưng thanh Long Lân Thối Nhẫn của ta lại là yêu đao... Chính là yêu không giống với thanh minh linh mà thôi... Nếu như bên trong đao quan của tiểu tử kia thật có yêu đao, ta có thể không cảm giác, bất quá Long Lân Thối Nhẫn không thể nào lại không có chút cảm giác nào được... Tê, ai ya.”



Bạch Ngọc Đường đột nhiên giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hồi Phong và Tiểu Nguyệt đang đứng phía sau.



Triển Chiêu cũng quay đầu lại, vốn là Tiểu Nguyệt và Hồi Phong đang tản bộ trên thuyền, bất quá hai con ngựa không biết lúc nào thì đứng ở phía sau hai người, Hồi Phong dùng miệng, cắn tóc Bạch Ngọc Đường kéo kéo, đau đến hắn vội vàng quay đầu lại.



“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường không hiểu nhìn hai con ngựa, hai con ngựa tựa hồ lộ vẻ có chút nôn nóng, lúc này, đột nhiên liền nghe thấy mấy nha hoàn và hạ nhân ở đuôi thuyền quát to lên, “A! Thuyền ma xuất hiện rồi! Thuyền ma xuất hiện rồi!”