Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 62 : Đệ lục thập nhị thoại thi, thuyền ma và án mạng

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


“Thuyền ma?” Vẫn là lần đầu Triển Chiêu nghe được cái tên như vậy nên có chút mờ mịt, Bạch Ngọc Đường thì tung mình nhảy xuống lan can, nhanh chóng bay về phía đuôi thuyền, Triển Chiêu cũng vội vàng đuổi tới.



Đến đuôi thuyền, liền nghe thấy trên những chiếc thuyền xung quanh truyền đến tiếng la hét, nghe được có người hô to, “Ai nha, chạy mau đi, lại sắp có người chết rồi!”



“Người chết?” Triển Chiêu xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường vẫn nói một cách nghiêm túc, “Ngươi nghe lầm!”



Triển Chiêu trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, hai người tạm ngừng khua môi múa mép, giương mắt nhìn về đằng xa, chỉ thấy trên mặt sông xa xa, trong màn đêm đen nhánh, đột nhiên có sương mù nhàn nhạt… Triển Chiêu buồn bực, nơi này cũng được, nhưng sao đầu sông bên kia lại đột nhiên có sương mù nhỉ?



Mà bên trong sương mù mờ ảo, mơ hồ dường như có một chiếc thuyền lớn cũ rách, đang sắp từ xa đi tới.



“Đuổi theo!” Bạch Ngọc Đường nói với tiểu nhị chèo thuyền.



Tiểu nhị thiếu chút nữa ngồi bẹp trên đất, vội vàng nói, “Gia, đó là thuyền ma, không thể đến gần đâu!”



“Bảo ngươi lái thì ngươi cứ lái theo là được rồi!” Bạch Ngọc Đường cau mày.



Tiểu nhị vẻ mặt đau khổ, nha hoàn bên cạnh liền cầu xin, “Gia, ngài bỏ qua cho chúng ta đi, ta lạy ngài, thuyền ma này vạn vạn không thể đuổi theo mà!” Nói, nha đầu kia sắp sửa cúi đầu lạy Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường vội vàng khoát tay, bảo, “Đừng quỳ đừng quỳ… Có thuyền nhỏ không?”



“Ách, phía dưới có.” Tiểu nhị chỉ một ngón tay qua một bên thuyền.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, phi thân xuống thuyền nhỏ, Bạch Ngọc Đường nhấc chân đạp thuyền lớn phía sau một cước, thuyền nhỏ theo lực lướt về phía trước đi ra ngoài. Đợi đến lúc Bạch Ngọc Đường quay người lại, chỉ thấy Triển Chiêu đang đưa mái chèo cho hắn, hai người một trái một phải bắt đầu chèo thuyền, muốn đuổi theo chiếc thuyền ma kia… chẳng qua là…



Hai người chèo vài cái, thuyền không những không đi về phía trước, ngược lại bắt đầu đảo quanh ở giữa hồ…



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, tiếp tục chèo… tiếp tục xoay vòng.



“Ngươi đừng động!” Hai người hai miệng một lời, cuối cùng quyết định có phải chèo ngược hướng rồi chăng, liền đổi đầu, lại chèo… Thuyền xoay càng nhanh hơn.



Triển Chiêu rút mái chèo về, nói, “Vậy ta không chèo nữa, ngươi làm đi!”



Bạch Ngọc Đường chèo mấy cái, thuyền tiếp tục xoay.



“Ngươi không biết chèo thuyền?!” Triển Chiêu vẻ mặt mang theo khinh thường liếc người khác một cái, “Dầu gì ngươi vẫn là Ngũ đương gia của Hãm Không Đảo, sống trên đảo cũng không biết chèo thuyền.”



Bạch Ngọc Đường giận nha, “Vậy ngươi biết sao?”



Triển Chiêu xăn tay áo, cầm lấy mái chèo, chèo vài cái… Thuyền vẫn xoay tròn như cũ.




“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi bọn họ.



“Gia! Các ngươi dậy rồi à.” Một tiểu nhị bảo, “Không cứu được nữa, lại có người chết!”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, hỏi, “Ai chết?”



“Không rõ nữa.” Tiểu nhị lắc lắc đầu, chỉ vào nơi xa, bảo “Các ngươi nhìn đầu kia, buổi sáng bay ra một cổ thi thể trôi trên mặt hồ, sau đó có người báo quan rồi, cho nên sáng sớm hôm nay có quan thuyền đến đây tra vụ án… Bất quá nghe nói không có đầu người, cho nên đang vớt lên.”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe đến cau mày, Triển Chiêu hỏi, “Nghe nói Cửu Giang phủ đã xảy ra vài vụ án mạng có lên quan đến thuyền ma?”



“Ân.” Tiểu nhị gật đầu, bảo, “Trước sau cũng đã chết bốn người rồi… Đều nói là thuyền ma lấy mạng.”



“Người chết đều là những ai vậy?” Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi.



“Ân… Cũng không biết thân phận.” Tiểu nhị giảm thấp thanh âm nói, “Tất cả đều giống người này, không tìm thấy đầu.”



“Cái gì?” Triển Chiêu cau mày, hỏi, “Vậy cũng cũng không tra được thân phận sao? Địa phương cũng chưa ai báo có người mất tích à?”



Tiểu nhị lắc lắc đầu, nghiêm túc nói, “Đều điều tra rồi, Lưu Biện Lưu đại nhân là quan lão gia của Cửu Giang phủ chúng ta vẫn rất thanh liêm tài giỏi, Cửu Giang phủ gần đây căn bản cũng không có người nào biến mất… Cho nên chúng ta đều cảm thấy, có phải người ở vùng khác chết ở Cửu Giang không, thuyền ma kia vốn cũng là từ nơi khác đến mà.”



“Nga…” Triển Chiêu sờ sờ cằm, cảm thấy chuyện này có bí ẩn rất lớn.



“Miêu nhi, ngươi có quản hay không đây?” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.



Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, bảo, “Ngươi thật đúng là làm như chuyện gì ta cũng có thể quản hết nha? Ta cũng muốn tra thử vụ án này, bất quá vùng này cũng không thuộc khu quản hạt của Khai Phong phủ, quản quá được gọi là vượt quyền, ngươi cũng nghe thấy đó, Tri phủ nơi này là một thanh quan, chúng ta mắc gì phải cướp công việc của người khác? Bất quá ta đối chiếc thuyền ma kia thì lại có chút hứng thú.



Đang nói chuyện, Triển Chiêu trở về phòng, thu thập quần áo.



Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ngươi định đi sao?”



Triển Chiêu lắc lắc đầu, bảo, “Ta mới không đi, đi rồi thì ngủ ở chỗ nào? Vừa lúc lộ phí tiết kiệm được có thể dùng để mua đồ!” Nói xong, cười híp mắt hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi có rãnh rỗi không? Ta muốn đi tìm người làm ấn chương họ Từ, Bao đại nhân nhờ hắn khắc ấn chương. Thuận tiện đi ăn cơm trưa đi, ngươi mời ta ở thuyền, ta mời ngươi ăn cơm, như thế nào?”



“Nga…” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, mỉm cười gật đầu, bảo, “Ân, vốn là ta đang định đi dạo một vòng ngắm phong cảnh của Cửu Giang phủ, bất quá, nếu ngươi đã mời ta, vậy thì miễn vi kỳ nan cùng ngươi đi một lần vậy.”



Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn trời — con chuột này.