Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 63 : Đệ lục thập tam thoại loạn, ẩn ưu và sự đoan

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu xuống thuyền trước, hai người dắt ngựa, tản bộ đi về hướng thành Tây.



Tiểu Nguyệt và Hồi Phong theo phía sau hai người, đi chậm cứ như đang giẫm kiến, không nhìn đường cũng không nhìn người, chỉ là ngươi nhìn ta – ta ngắm ngươi, cọ tới cọ lui phát ra thanh âm thật thấp, dường như đang trao đổi gì đó.



Triển Chiêu quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, bảo, “Không bằng cứ thành thân đi?”



“A?” Bạch Ngọc Đường trợn to hai mắt nhìn Triển Chiêu, miệng há ra nửa ngày mới hỏi, “Hai chúng ta?”



Triển Chiêu cũng sửng sốt, trừng lại, “Hồi Phong và Tiểu Nguyệt!”



Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái, gật đầu, “A... Ta chính là nói ngựa của hai chúng ta.”



Hai người đồng thời sờ sờ mũi, xoay mặt nhìn sang nơi khác.



“Đúng rồi.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, bảo, “Trân nhi sinh rồi, trắng nõn mập mạp rất đáng yêu.”



“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, nhỏ giọng lầm bầm, “Ta nhìn thấy rồi.”



“A?” Bạch Ngọc Đường giật mình, hỏi Triển Chiêu, “Ngươi đi xem khi nào vậy?”



“Trước khi đến đây.” Triển Chiêu cười híp mắt.



Bạch Ngọc Đường lập tức ý thức được Triển Chiêu đã đi qua Hãm Không Đảo, cũng đã biết chuyện mình không có thiệp mời còn chạy đi Lư Sơn, cũng hơi bối rối, Triển Chiêu biết hắn sĩ diện, liền nói, “Tứ ca nói ngươi ra ngoài đi loanh quanh đâu đó rồi, ta còn tưởng rằng lần này không gặp được ngươi chứ.”



Bạch Ngọc Đường nghe xong trong lòng buông lỏng, thầm nói cũng may mà Tứ ca chưa nói chuyện thiệp mời, liền nói, “Đi lang thang một trận, rồi cứ thế đến Cửu Giang phủ luôn.”



“Nga... Vậy ngươi không đi chiêu thân à?” Triển Chiêu hỏi, “Ta dù sao không đi, thiệp mời cũng không mang theo.”



Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, bảo, “Ta cũng không.”




Bàng Dục sửng sốt, nhìn nhìn Triệu Hổ, Triệu Hổ dáng cao lớn, vừa nhìn chính là loại thô lỗ mạnh mẽ, đầu ngón tay tựa mặt trượng, vừa đen vừa thô, liền nhíu mày, đứng lên nói, “Nếu ta đến không đúng lúc, tiên sinh vừa lúc bận rộn, như vậy lần sau ta trở lại đi... Cáo từ.” Nói xong, đối Công Tôn cười cười, mang theo người rời đi, lúc đi ngang qua bên cạnh Nam Cung Minh, háy hắn một cái, Nam Cung Minh khẽ cau mày —Bàng Dục này, kiêu ngạo quá rồi.



Thấy người đã đi, Triệu Hổ đưa tay dọn bàn giúp Công Tôn, bảo, “Tiên sinh, lần sau ngươi bày gian hàng bên trong phủ, kẻ nào dám gây chuyện ta sẽ thay ngươi đánh hắn.”



Công Tôn bật cười, nhìn nhìn hắn, “Ngươi còn biết bắt mạch nữa à? Học khi nào thế?”



Triệu Hổ bĩu môi, “Ta đây biết bắt mạch người chết, có mạch còn thở không mạch tắt thở, mới vừa rồi là con cua đó chạy nhanh, nếu không ta đã trực tiếp khiến hắn từ có mạch biến thành không mạch... Hừ, lần sau Triển đại nhân trở lại, nhất định sẽ đem chuyện này nói cho hắn biết, nhất định cạo sạch lông đầu con cua đó!”



Công Tôn ôm Mao Cầu, mỉm cười cùng Triệu Hổ vào Khai Phong phủ, Nam Cung Minh cũng định theo vào, xoay mặt, liền thấy bên kia đường, Bàng Thống chậm rãi đi lại, Nam Cung Minh chỉ thấy sắc mặt hắn khó coi, khẽ cau mày, tựa hồ có tâm sự gì, cũng không biết chuyện vừa rồi, hắn có thấy được hay không.



Rất nhanh, Bàng Thống đi đến trước cửa Khai Phong phủ, Nam Cung Minh hành lễ.



Bàng Thống gật đầu một cái, trên mặt cũng không có vẻ gì đặc biệt, Nam Cung Minh thở phào nhẹ nhỏm, liền xoay người vào cửa, hắn đi nhanh nên cũng không thấy Bàng Thống nhìn theo hướng Bàng Dục mới rời đi... Ánh mắt kia, lạnh lẽo đến đáng sợ.



...



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tản bộ đến địa giới thành tây của Cửu Giang phủ, dõi mắt nhìn lại, ngốc ra, ngõ hẻm này căn bản là chín khúc mười tám đường cong [vô cùng khúc chiết], đâu đâu cũng thấy toàn là ngã ba, đi đâu để tìm cửa hàng ấn chương của Từ Tử Húc gì đó đây?



Hai người mang theo hai con ngựa hoàn toàn không thèm để ý gì đến xung quanh, lơ là đi vào trong hẻm nhỏ, đi quanh co lòng vòng, sau đó — lạc đường.



Sau khi đã vòng vo nửa canh giờ trở lại tại chỗ, Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nói với Triển Chiêu, “Miêu nhi, nơi đây chẳng lẽ là xây dựng theo ngũ hành bát quái trận?”



Triển Chiêu khóe miệng giật giật, xem thường liếc Bạch Ngọc Đường một cái, “Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, con kiến đi qua trước cửa cũng phải khiến nó xếp thành hình cánh yến mới được đi tiếp à?”



Hồi Phong khẽ hừ một tiếng, giống như đang bày tỏ đồng ý với lời của Triển Chiêu.



Bạch Ngọc Đường im lặng, liếc Hồi Phong một cái — ngươi tiền đồ dữ nhỉ, còn chưa cưới Tiểu Nguyệt vào cửa thì cánh tay đã hướng ra phía ngoài rồi?