Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 64 : Đệ lục thập tứ thoại án, thuyền ma, Huyện thái gia

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


“Đi lên xem thử đi.” Triển Chiêu chỉ chỉ vách tường hẻm nhỏ bên cạnh, bảo, “Nếu là cửa hàng ấn chương nổi tiếng, vậy thì bên ngoài cửa sao cũng phải có bảng hiệu chứ?”



Bạch Ngọc Đường nghe cảm thấy cũng có đạo lý, tung người nhảy lên đầu tường, Triển Chiêu cũng nhảy lên, hai người dõi mắt nhìn, có chút sững sờ, rốt cục hiểu cái gì gọi là đường ngang hẻm dọc, loại khuôn viên quanh co tầng tầng lớp lớp thế này, thật là khủng khiếp mà.



“Trời ạ, nhìn đến choáng đầu hoa mắt, làm gì có cái bảng hiệu nào đâu.” Bạch Ngọc Đường sách sách hai tiếng.



Triển Chiêu chỉ chỉ phía ngoài, bảo, “Ở đó cũng có thể ra ngoài, bằng không ra bên ngoài hỏi đường thử xem?”



Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, hỏi hắn, “Bao đại nhân không vẽ tấm bản đồ cho ngươi à?”



Triển Chiêu lắc lắc đầu, bảo, “Chỉ đưa ta một phong thư.”



“Ai...” Bạch Ngọc Đường chán nản, ngay lúc này, liền nghe thấy trong sân nơi tường viện bọn họ đang đứng, có một thanh âm non nớt truyền đến, “Đại ca ca, các ngươi là tên trộm sao?”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, lại cúi đầu nhìn, chỉ thấy bên trong sân nhỏ, có một cô bé chừng bốn năm tuổi, tóc tết hai bím, mặc áo lụa màu đỏ đang đứng đó, gương mặt trắng tròn, đôi mắt hạnh mở to, đôi môi hồng còn không lớn bằng đôi mắt, trên tay ôm một con thỏ màu trắng, đang ngẩng đầu hỏi hai người.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúng túng, liền nói, “Không phải.”



Tiểu nha đầu suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Vậy là đạo tặc sao?”



Hai người tiếp tục lắc đầu, “Cũng không phải.”



“Vậy là phi tặc sao?”



“Không phải...”



“Là đại hiệp sao?”



“... Cứ xem là vậy đi.” Hai người nhìn nhau, thật mất mặt.



Cô bé mỉm cười hắc hắc, hỏi tiếp,



“Vậy các ngươi bắt tên trộm sao?”



“Không phải.”




Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, nghe lão đầu tiếp tục nói.



“Sau đó ta và hắn ra ngoài một chuyến, thuyền ma đã không có, Tiểu Mao ra dấu với ta, nói có người ở trên thuyền.” Lão đầu cau mày, bảo, “Ta hỏi hắn, ai ở trên thuyền? Hắn nói... Huyện thái gia ở đó.”



“Cái gì?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều giật mình không nhỏ, sao Huyện thái gia lại ở trên thuyền?



“Ta lúc ấy đã nói với Tiểu Mao, bảo hắn đừng nói lung tung, Lưu đại nhân chính trực thanh liêm là một quan tốt, sao lại ở trên thuyền, chẳng lẽ là người có dung mạo tương tự sao?” Lão đầu lắc lắc đầu, “Tiểu mao lúc ấy liền lắc đầu, nói thiên chân vạn xác nhìn thấy, ta cho là hắn giở tính trẻ con, cho nên không để ý hắn... Bất quá qua mấy ngày... Hài tử biến mất.”



“Biến mất?” Triển Chiêu giật mình, hỏi, “Biến mất là chỉ...”



“Lạc mất.” Lão đầu thở dài, bảo, “Đêm hôm đó, hắn vốn là đi ra phố mua cho ta chút đậu rang để về nhắm rượu, sau đó người liền không thấy bóng dáng.”



“Có phải là đi nơi khác không?” Triển Chiêu hỏi, “Nhà thân thích có ở đây không?”



Lão đầu lắc lắc đầu, bảo, “Có nhiều người cũng nói với ta, đại khái hài tử hiếu động, chạy ra ngoài chơi rồi... nhưng trong lòng ta rõ ràng nhất, sẽ không, nhất định là đã xảy ra chuyện... Hơn nữa ta cảm thấy, đại khái có liên quan đến chiếc thuyền ma kia.”



Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghĩ đến mấy cổ thi thể không đầu trôi trên sông, nhìn Triển Chiêu một cái, nháy mắt.



Triển Chiêu khẽ cau mày, hy vọng sẽ không trùng hợp như vậy.



Lão đầu thấy hai người vẻ mặt, liền nói, “Chuyện gần đây trong sông vớt lên rất nhiều tử thi ta cũng đã được nghe nói rồi, ta vốn muốn đi nhận diện thử, bất quá người trong nha môn nói, thi thể ở trong nước đã lâu, lại không có đầu người, nhận không ra... Hơn nữa, vụ án còn chưa phá, người nào cũng không cho phép nhìn thi thể.”



Triển Chiêu nghe xong sờ sờ cằm, cảm thấy có chút kỳ quái — điều này không hợp với lẽ thường, nếu như quan phủ lấy được xác không đầu, vậy coi trọng nhất phải là nhận diện thi thể, dù sao, xác định thân phận người chết thì mới có thể tra án mà... sao có thể từ chối hết những người có thể cung cấp đầu mối chứ?



“Lão nhân gia, ý của ngài là?” Triển Chiêu nhìn lão đầu.



“Ta bây giờ nhớ lại a, cảm thấy không chừng Tiểu Mao đêm đó thật đã nhìn thấy Huyện thái gia, hắn không gạt người cũng không hoa mắt...” Lão đầu bảo, “Ta cũng không có khả năng gì, lại không có chứng cớ, chỉ có một bộ xương già... Hai vị quan gia nếu là người của Khai Phong phủ, vậy ta cũng an tâm, các ngươi giúp ta tra thử chuyện này đi... nếu như Tiểu Mao đã chết, vậy ta nên báo thù cho hài tử, nếu như không phải... vậy cũng phải tìm hài tử trở về.”



Triển Chiêu thấy hốc mắt lão đầu ngận nước, trong lòng liền mềm nhũn, nhìn Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài, nhìn Triển Chiêu — ngươi mới là môi tinh phụ thể đó, thôi đi, muốn quản thì quản đi, Huyện thái gia này nói không chừng thật có chút vấn đề.



Triển Chiêu gật đầu, đưa tay vỗ vỗ bả vai lão đầu, bảo, “Lão nhân gia ngươi an tâm, chuyện này chúng ta thay ngươi điều tra.”