Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 65 : Đệ lục thập ngũ thoại vấn, tiểu nhi và tửu lâu

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Đã nhận lời nhờ vả của lão đầu, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lại ngồi thêm một lát, hỏi rõ về đặc trưng và một ít đầu mối khác về Tiểu Mao, liền cáo từ rời đi.



Ra cửa, hai người mang theo con ngựa sóng vai đi ra ngoài, liền thấy trong ngõ hẻm phía trước không xa, tiểu nha đầu Xảo Nhi và mấy tiểu hài nhi cỡ tuổi nàng đang chơi đá cầu, miệng còn ngân nga ca hát, khuôn mặt nhỏ nhắn nhảy đến đỏ hồng.



“Đại hiệp ca ca, các ngươi khắc xong ấn chương rồi à?” Xảo Nhi cười híp mắt hỏi hai người.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nháy mắt cùng Triển Chiêu — Miêu nhi, hỏi thử đám tiểu hài nhi này có biết chuyện Tiểu Mao và thuyền ma hay không.



Triển Chiêu nhìn hắn — sao ngươi không tự hỏi.



Bạch Ngọc Đường nhìn nơi khác — ta không giao tiếp được với tiểu hài tử, không giống ngươi, người gặp người yêu.



Triển Chiêu nheo mắt lại liếc hắn một cái — phải không? Đó là một cô bé, ngươi không phải phong lưu thiên hạ sao? Hay là nói, chờ nàng lớn thêm mười mấy tuổi, hai ngươi có thể thuận lợi giao tiếp rồi.



Bạch Ngọc Đường ngước mắt nhìn trời —mèo gian, ban ngày ngươi liếc mắt đưa tình làm gì hả.



“Di?”



Hai người đang trao đổi bằng mắt, liền nghe thấy tiểu nha đầu kia cười hì hì nói, “Đại ca ca các ngươi có thể dùng ánh mắt nói chuyện sao? Thật là lợi hại.”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiếp tục lúng túng.



“Xảo Nhi.” Triển Chiêu ngồi xổm xuống, hỏi nàng, “Đây là bằng hữu của ngươi à?”



“Đúng vậy.” Xảo Nhi gọi mấy người bạn nhỏ đến đây, cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chào hỏi, những đứa bé này hiếm khi được thấy nhân vật phong thần tuấn tú như vậy, người nào cũng trợn to hai mắt, tò mò nhìn.



Triển Chiêu vốn dĩ vô cùng thích tiểu hài tử, khuôn mặt tươi cười nghênh đón, Bạch Ngọc Đường lại có vẻ hơi câu nệ, đưa tay từ trong lòng ngực lấy ra một món đồ, nghiêng người đưa cho Triển Chiêu.



Triển Chiêu lấy tới nhìn, chỉ thấy là một bao kẹo hạt đậu rất đáng yêu, hơi bất ngờ quay đầu lại nhìn hắn.



“Khụ…” Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, nhìn phía xa, nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Mua cho Trân Nhi.”



Triển Chiêu khóe miệng rút hai cái, “Trân Nhi còn chưa mọc răng, giờ ngươi mua thì có ích lợi gì?”



” Khụ…” Bạch Ngọc Đường vẫn nhìn nơi xa, ” Phòng trước vô hại.”



Triển Chiêu vô lực, đem kẹo cho những tiểu hài nhi, bảo, “Có ăn kẹo hay không?”



“Ăn!”



Quả nhiên, kẹo hạt đậu, bánh chiên, những món ăn vặt này là vũ khí hữu dụng đối với bất kỳ đứa trẻ nào, Xảo Nhi và ba tiểu hài nhi kia cười vui chạy đến chia kẹo, cùng nhau đối Triển Chiêu bảo, “Cảm ơn ca ca.”




“Cửu Giang phủ gần đây có nhiều võ lâm nhân sĩ đến như vậy, tửu lâu làm ăn cũng tốt như thế, không biết có thể nào tửu lâu này cũng đầy rồi không.” Triển Chiêu bảo.



“Đầy cũng đi nếm thử hoa điêu nơi đó có phải hay không?” Bạch Ngọc Đường cười nói, “Không phải cực ngon sao?”



Triển Chiêu bật cười, hai người đi tới cửa tửu lâu thì có tiểu nhị ra đón, bảo, “Ai ya, hai vị khách quý, nghỉ ngơi hay là ở trọ vậy?”



Bạch Ngọc Đường hơi giật mình, hỏi, “Tiểu nhị, ở đây không phải là tửu lâu sao? Còn có thể ở trọ?”



“Dĩ nhiên có thể, ở phía sau Thuận Phong tửu lâu chính là Thuận Phong khách sạn mà.” Tiểu nhị cười phân phó mã quan dắt Tiểu Nguyệt và Hồi Phong đến chuồng ngựa cho ăn loại cỏ thượng hạng.



Bạch Ngọc Đường bảo, “Không phải khách sạn tiệm rượu ở Cửu Giang phủ đều đã đầy sao, thế nào, chỗ này của ngươi vẫn còn phòng trống?”



“Có.” Tiểu nhị vội vàng gật đầu, bảo, “Tửu lâu và khách sạn Thuận Phong chúng ta là cao cấp nhất Cửu Giang phủ, cũng là đắt tiền nhất, tất cả món ăn, rẻ nhất cũng là một hai thỏi bạc một món, rượu dù rẻ nhất cũng phải một xâu tiền một cốc, phòng hảo hạng nhất chính là mười hai thỏi bạc một đêm. So với tiệm rượu hòa khách sạn thông thường đắt hơn mười lần, cho nên ở không đầy.”



Bạch Ngọc Đường gật đầu, bảo, “Vậy hóa ra hảo a, cho ta một phòng hảo hạng, thêm một nhã gian, một bàn rượu và thức ăn.”



“Được rồi.” Tiểu nhị cười hì hì, hắn nhìn nhiều khách nhân lui tới như vậy, người như Bạch Ngọc Đường, liếc mắt liền biết là người sang trọng lại có tiền, chỉ cần hầu hạ cho tốt, bao nhiêu bạc hắn mới không để tâm.



Triển Chiêu nhìn trời, nhìn nơi khác, nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Bại gia.”



“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường không nghe rõ, quay đầu lại hỏi Triển Chiêu.



“Đâu có gì.” Triển Chiêu lắc lắc đầu, đi theo tiểu nhị lên lầu.



Một tiểu nhị khác vui vẻ theo ở phía sau, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Gia, thức ăn có chú trọng gì không vậy?”



Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất thú vị, liền hỏi, “Thức ăn nơi này còn có chú trọng gì sao?”



“Có, chỗ chúng ta rượu tiệc phân ba cấp bậc, tiệc kê sí, tiệc áp sí và tiệc yến sí, theo thứ tự là ba mươi hai, sáu mươi hai và một trăm lượng.” Tiểu nhị cười nói, “Tiệc yến sí, tất cả các món ăn đặc sắc của Cửu Giang phủ đều có đủ, còn có món cổ truyền.”



“Vậy thì tiệc yến sí đi.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, tiểu nhị mừng rỡ liền chạy.



Đến lầu hai ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường chỉ thấy Triển Chiêu vẻ mặt hiềm ác nhìn hắn, nhỏ giọng lầm bầm, “Một bữa cơm liền tốn một trăm lượng, bại gia tử.”



Bạch Ngọc Đường vui vẻ, bảo, “Miêu nhi, ngươi vừa mới nói, ta mời ngươi ở thuyền, ngươi mời ta ăn cơm, bữa cơm này dù sao là ngươi mời, ta khách sáo với ngươi làm gì?”







Im lặng một hồi lâu, Triển Chiêu đau lòng ôm túi tiền của mình — đồ chuột chết, thế nhưng gõ ống trúc của ta!