Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 71 : Đệ thất thập nhất thoại loạn, phong ba và rắc rối

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo gia đinh vào trong sân, dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy giang hồ võ lâm quần hùng hầu như đều tề tụ đầy rồi, đâu còn chỗ ngồi a.



Hai người nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nháy mắt với Triển Chiêu — Miêu nhi, chúng ta đi nơi khác ăn đi, ăn chung với nhiều người như vậy thì có gì hay?



Triển Chiêu thì sao cũng được, thấy không còn chỗ ngồi, liền định theo Bạch Ngọc Đường cùng nhau xuống núi ăn thôi, vừa lúc ăn xong rồi còn phải đi huyện nha thăm dò tin tức, bất quá… Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Không đến chào hỏi Nguyên lão gia tử một tiếng sao?”



“Chào gì?” Bạch Ngọc Đường bảo “Một lát chào rồi thì thật sẽ không đi được nữa.” Nói xong, xoay người tính đi.



Hai người vì không làm cho mọi người chú ý, nghiêng người định đi ra ngoài bằng cửa bên hông, nhưng vẫn chưa kịp ra cửa, đã nghe thấy thanh âm quen thuộc la, “Này! Hai ngươi không có chỗ ngồi à? Đến đây ngồi đi.”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, xoay mặt nhìn lại, thấy cách hai người bọn họ không xa có một bàn, bàn này trống trơn, chỉ có một thiếu niên đang ngồi, chính là người lúc nãy bọn họ gặp mặt ở dưới chân núi, tên là Thần Tinh phái Hành Sơn.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao nơi khác đều phải chen chúc nhau, chỉ mỗi bàn này lại trống?



“Tới đây tới đây, ngồi xuống đây đi!” Thần Tinh rất hào phóng vẫy tay gọi hai người đi qua, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều có chút do dự.



Ăn cơm là không có hứng thú gì, ăn chung với nhiều người như vậy, nghĩ thôi đã cảm thấy mất hứng, nhưng… Nhiều người thì dễ hỏi thăm tin tức a, hai người bọn họ đến tận bây giờ, đối chuyện tỉ võ chiêu thân lần này vẫn thuộc về cấp độ hiểu biết nông cạn, tới chỗ này chính là vì thăm dò tin tức. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, cảm thấy, từ trong miệng thiếu niên này, nói không chừng có thể hỏi thăm được không ít tin tức… Trao đổi ánh mắt, hai người quyết định cứ ngồi một lát trước, hỏi mấy câu, sau đó lại tranh thủ thời gian bỏ đi.



Nghĩ vậy, hai người đi đến chiếc bàn bên cạnh Thần Tinh, ngồi xuống.



Triển Chiêu hỏi, “Tiểu huynh đệ, tại sao mấy chỗ khác đều đã đầy, chỉ có bàn này của ngươi lại trống vậy?”



Thần Tinh nhìn nhìn hai người, cười hắc hắc, bảo “Đã nói các ngươi là môn phái nhỏ không có kiến thức mà?” Nói, giơ ngón tay chỉ tấm bảng màu đỏ ngay giữa bàn, bảo “Thấy không?”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn, chỉ thấy bên trên bảng đỏ viết ba chữ “Phái Hành Sơn” — trong lòng sáng tỏ, thì ra là chỗ ngồi đều là dựa theo môn phái, đã phân chia sẵn từ trước rồi.



“Đại môn phái đều là dựa theo số lượng thiếp mời khai tiệc, cho nên người đến đều có chỗ ngồi riêng.” Thần Tinh hơi có mấy phần đắc ý nói, “Môn phái nhỏ à, cũng chỉ có thể ở bên ngoài tranh bàn thôi, hắc hắc, sư phụ sư bá sư thúc tổ bọn họ đều vẫn chưa tới, đoán chừng ở trên đường muộn một lát mới đến được, bọn họ đến rồi cũng vẫn dư hai chỗ trống, hai người cứ ngồi đây ăn cơm đi, một lát ta giới thiệu người cho các ngươi.”



Bạch Ngọc Đường cau mày, nhìn Triển Chiêu.



Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường và phái Hành Sơn kỳ thực ít nhiều cũng có chút quan hệ — chưởng môn phái Hành Sơn Vu Vạn Hải và đệ đệ hắn Vu Vạn Phương, là đồ đệ của đồ đệ của sư đệ sư phụ Bạch Ngọc Đường – Mộ Thanh Vân… Theo như bối phận mà nói, Vu Vạn Hải còn phải gọi Bạch Ngọc Đường một tiếng Tiểu sư thúc. Bất quá phái Hành Sơn là danh môn chính phái, cực chú trọng quy củ, hơn nữa Vu Vạn Hải và Vu Vạn Phương. Mỗi lần thấy Bạch Ngọc Đường, đều phải hành đại lễ gào một tiếng “sư thúc” mới cảm thấy đã ghiền. Vì vậy Bạch Ngọc Đường có thể không gặp người của phái Hành Sơn thì nhất định không gặp, tận lực đi đường vòng để tránh phiền toái. Đối Triển Chiêu nháy mắt, Bạch Ngọc Đường tỏ ý — mau hỏi, hỏi xong thì đi thôi.



Triển Chiêu gật đầu, nhưng còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy một người trẻ tuổi vừa đi đến, ngồi xuống bên cạnh bọn họ, gọi một người khác cách đó không xa, “Ai, nơi này có chỗ này, sư huynh, ngồi ở đây đi.”



Vào ngồi là hai nam tử mặc áo choàng màu đen, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, hai người này mặc trang phục đạo sĩ, trong võ lâm trung nguyên, đạo sĩ không hiếm thấy, bất quá đạo sĩ y phục màu đen thì quả thực không hay gặp, hơn nữa trên đầu hai người này cũng không mang khăn đạo sĩ, nhìn có vẻ bất luân bất loại.



Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu — đám người này môn phái nào?



Triển Chiêu cũng mờ mịt lắc lắc đầu — không biết, trước kia chưa từng thấy trang phục như vậy.



“Ai!” Thần Tinh lại gấp gáp, ngăn cản hai người kia, nói, “Các ngươi ở đâu vậy? Nơi này chính là chỗ ngồi của phái Hành Sơn, các ngươi đến nơi khác ngồi đi, sư phụ ta bọn họ sắp sửa đến rồi.”



Hai người trẻ tuổi kia nhìn nhau, một người trong bọn mỉm cười, bảo “Phái Hành Sơn? Chưa nghe nói qua.”



“Ngươi nói gì?” Thần Tinh từ trước đến giờ lấy chuyện bản thân là đệ tử phái Hành Sơn mà tự hào, hôm nay thậm chí có người nói ra lời khinh thị phái Hành Sơn như thế, lập tức nổi điên.



Hai người kia hắc hắc cười hai tiếng, bảo “Làm sao? Còn không cho người ta chưa nghe nói đến phái Hành Sơn sao?”




Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy một thanh ảnh từ trong rừng vụt qua, lẫn vào trong đám hắc y nhân, một tay nắm cổ áo Thần Tinh ném ra phía sau, vứt hắn bay ra ngoài, đặt mông té ngay trước mắt Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu. Người mặc Thanh sam khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mi mắt thanh tú chỉ là mặt không có biểu cảm, thay thế vị trí Thần Tinh, tay không độc chiến tất cả hắc y nhân, chỉ mấy chiêu, đã thu binh khí đám đạo sĩ Hắc Sơn Tự, nhấc chân đạp người.



Thần Tinh bò dậy xoa mông, bảo “Lạc Đồng Thanh, ngươi cứu người thì không thể dịu dàng hơn chút sao, đau muốn chết à!”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường từ lời của Thần Tinh, nghe ra ý làm nũng, xem ra tình cảm thầy trò không tệ.



Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, bảo “Ta còn nghĩ thủ tịch đại đệ tử Hành Sơn là ai chứ, thì ra là đồ đệ của Lạc Đồng Thanh.”



Triển Chiêu cũng cười, “Lạc Đồng Thanh là người thành thật như thế, sao lại dạy ra đồ đệ tinh ranh như vậy nhỉ?”



Thần Tinh đứng ngay trước bọn họ, nghe thấy được, xoay mặt hỏi, “Eh? Hai ngươi biết sư phụ ta à?”



Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, thở dài, đệ tử phái Hành Sơn vô số, lớn nhất chính là chưởng môn Vu Vạn Hải, Nhị đương gia là sư đệ Vu Vạn Hải, Hành Sơn chân nhân Vu Vạn Phương. Nếu nói riêng về võ công, Vu Vạn Phương còn giỏi hơn Vu Vạn Hải một chút, chỉ bất quá tính tình tương đối cổ quái thôi.



Lạc Đồng Thanh là người võ công cao nhất trong đám đồ đệ của Vu Vạn Phương, đại khái cũng là võ công tốt nhất trong tất cả các đệ tử của phái Hành Sơn… Ở trên giang hồ cũng có chút danh khí. Chỉ bất quá Lạc Đồng Thanh rất thú vị, tính tình hiền như khúc gỗ, cơ hồ bất cẩu ngôn tiếu, nghiêm trang cực để ý quy củ, người mới hơn hai mươi tuổi nhưng tính tình y hệt ông lão bảy tám mươi tuổi, vì vậy người giang hồ xưng Lạc Vô Thú, là một người cực kỳ buồn chán.



Đám hắc y nhân kia đâu phải đối thủ Lạc Đồng Thanh, mấy chiêu liền bị thu thập, rối rít chạy trốn, trước khi đi còn nói, “Ngươi chờ, chờ chưởng môn Hắc Sơn chân nhân chúng ta đến, nhất định hảo hảo giáo huấn phái Hành Sơn các ngươi!”



Lạc Đồng Thanh thấy bọn họ đi, suy nghĩ — Hắc Sơn chân nhân?



“Thấy không?” Thần Tinh có chút đắc ý quay mặt nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Đó chính là sư phụ ta, lợi hại không? Hai ngươi có muốn gia nhập phái Hành Sơn… Ai nha…”



Nói chưa dứt lời, đã bị Lạc Đồng Thanh từ phía sau đi đến nắm lỗ tai.



“Đau chết à, Lạc Đồng Thanh, ngươi làm gì ở trước mặt người ngoài đánh ta?” Thần Tinh xoa lỗ tai bất mãn nhìn sư phụ hắn.



“Không biết lớn nhỏ.” Lạc Đồng Thanh trợn mắt nhìn Thần Tinh, xoay mặt, đối Bạch Ngọc Đường cung kính hành lễ, “Sư thúc tổ.”



Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Lạc Đồng Thanh tuổi tác xấp xỉ mình, khóe miệng giật giật, Triển Chiêu ở bên cạnh nhịn cười.



Bạch Ngọc Đường hơi có chút bất đắc dĩ, phần lớn đệ tử phái Hành Sơn đều gọi hắn Ngũ gia, chỉ mình Lạc Đồng Thanh, nghiêm túc, cứ nhất định theo bối phận.



Lạc Đồng Thanh cùng Bạch Ngọc Đường chào hỏi xong, liền hướng Triển Chiêu khẽ thi lễ, “Triển nam hiệp.”



Triển Chiêu cười cười, “Lạc huynh.”



“Không dám.” Lạc Đồng Thanh nghiêm trang nói, giơ tay lên cho Thần Tinh ở một bên trợn mắt hốc mồm cái thiêu lật, “Dập đầu chào tằng sư thúc tổ của ngươi đi.”



Bạch Ngọc Đường thật sự bội phục, tằng sư thúc tổ, bối phận như vậy cũng có thể sắp xếp ra được, Triển Chiêu nháy mắt với hắn mấy cái — ngươi đoán, nếu như chờ đến lúc ngươi tám mươi tuổi, đồ đệ nhỏ nhất phái Hành Sơn phải gọi ngươi là gì?



Bạch Ngọc Đường mí mắt liên tục nhảy.



Thần Tinh xoa khối u trên đầu, giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một hồi lâu, xoay mặt nhìn Lạc Đồng Thanh, “Lạc ngốc tử, ngươi ngốc ra nha? Nhìn hắn còn trẻ hơn cả ngươi à.”



Lạc Đồng Thanh níu lấy lỗ tai Thần Tinh, giơ tay lên thưởng mông hắn mấy cái, “Mục vô tôn trưởng, khi sư diệt tổ, gây chuyện thị phi, đánh nhau còn đánh thua! Tối nay không cho ngươi ăn cơm!”