Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không
Chương 72 : Đệ thất thập nhị thoại cứu, thiếu niên bị bắt
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
Thần Tinh bị đánh mông một trận, rất không phục, trong miệng lầm bầm, “Ngốc tử thối, đầu gỗ mục, tảng đá nổi mốc cây cột đần ” hùng hùng hổ hổ, xem ra cũng là đã quen cãi nhau với sư phụ hắn.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, tình cảm hai thầy trò này vẫn là thân thiết đến bất ngờ nha.
Hai người cãi nhau một trận, rốt cục không cãi nữa, Thần Tinh bị đánh mông, ngồi xổm ở một bên bất mãn không để ý đến người khác, Lạc Đồng Thanh nhìn hắn, quay đầu hướng Bạch Ngọc Đường lại hành lễ, “Quản giáo vô phương, sư thúc tổ tha lỗi.”
Bạch Ngọc Đường cười gượng hai tiếng, hỏi, “Ngươi cũng đến tỉ võ chiêu thân?”
Lạc Đồng Thanh lắc lắc đầu, bảo “Không phải, lần này đến chiêu thân chính là Nhị sư huynh, ta là đi theo hắn đến.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra nổi Nhị sư huynh này là ai, quyết định không nghĩ nữa, liền hỏi, “Sư phụ sư bá ngươi đâu?”
“Ở phía sau, có một số việc trì hoãn.” Lạc Đồng Thanh trả lời rất nghiêm túc, “Có lẽ sẽ nhanh chóng đến, có lẽ sẽ rất muộn, có thể đến kết thúc chiêu thân vẫn chưa đến, vậy thì không đến nữa, có lẽ ngày mai sẽ đến, bất quá Nhị sư huynh thì ngày mai đến.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đồng thời môi run run, thầm nói, chẳng qua là hỏi đại một câu thôi, không cần trả lời rõ ràng như vậy đi?
“Sư thúc tổ cũng đến chiêu thân?” Lạc Đồng Thanh hỏi, ” Vậy Nhị sư huynh không tham gia nữa, chúng ta trợ giúp sư thúc tổ.”
“Không cần không cần.” Bạch Ngọc Đường vội vàng khoát tay, bảo “Ta bất quá là đến xem cho vui thôi, các ngươi lo việc của mình, không cần phải để ý đến ta.” Nói, liền tạm biệt Lạc Đồng Thanh, cùng Triển Chiêu rời đi.
Lạc Đồng Thanh cung kính ở phía sau cúi đầu hành lễ, “Cung tiễn sư thúc tổ.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chạy xuống núi cứ như đang bỏ trốn, Triển Chiêu bật cười, “Lạc Đồng Thanh quả thực thú vị.”
Bạch Ngọc Đường cười khổ, “Một người thật tốt, lại ngốc thành như vậy, đều là tại lão cổ bản Vu Vạn Phương dạy dỗ.”
Hai người vừa tán gẫu vừa nhanh chóng chạy về phía nha môn tri phủ.
“Ngươi vẫn chưa chịu dậy?” Lạc Đồng Thanh trừng Thần Tinh đang ngồi xổm một góc giận dỗi, “Ngày mai cũng không cần ăn cơm nha?”
Thần Tinh bất mãn nhìn hắn, đứng dậy, đi lên núi.
Lạc Đồng Thanh đuổi theo, Thần Tinh lải nhải, “Ta lại không nói sai, người đó nhìn trẻ hơn cả ngươi, làm gì tủi thân cúi gọi hắn sư thúc tổ, cứ làm như bối phận ta thấp lắm vậy.”
Lạc Đồng Thanh nhướn mài, “Bối phận ngươi đúng là rất thấp mà.”
Thần Tinh hỉnh hỉnh lỗ mũi, bảo “Chờ ta trưởng thành, nhất định đánh hơn ngươi, sau đó đập ngươi một trận nhừ tử.”
Lạc Đồng Thanh mỉm cười, “Khoác lác không tốn tiền.”
Thần Tinh âm thầm nín thở, hai người trở lại Nguyên gia trang, liền thấy Nguyên lão gia tử đang mời rượu khắp nơi, Lạc Đồng Thanh và Thần Tinh trở lại chỗ ngồi, ngẩng đầu, liền thấy cách đó không xa có người đang tò mò quan sát hai người.
Thần Tinh ngước nhìn, là Đường Di, lập tức nhớ lại chuyện vừa rồi, liền hỏi Lạc Đồng Thanh, “Phái Hành Sơn chúng ta không nổi danh bằng Thục Trung Đường môn sao?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sáng tỏ, xem ra là không sai được rồi.
“Cứu ra rồi hãy nói.” Bạch Ngọc Đường nói, rút đao chém đứt khóa phòng giam, đưa tay kéo Tiểu Mao ra ngoài, Tiểu Mao bị dọa sợ, cũng không biết là thế nào.
Lúc này, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường — nha dịch đến rồi.
Bạch Ngọc Đường xem xét cửa sổ trên mái nhà của phòng giam, tung người nhảy lên đá văng, quay xuống nắm lấy Tiểu Mao phi thân tung người ra ngoài, Triển Chiêu giơ tay lên nhặt mấy viên đá trên đất, hất tay ném về mấy cây đuốc đang chiếu sáng xung quanh... Phốc phốc mấy tiếng, cây đuốc đều dập tắt.
Đám nha dịch đi vào xoay vòng vòng, liền nghe Tri phủ đại nhân ở một bên nhìn, “Mau chóng đốt đèn.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, giảm thấp thanh âm nói, “Lưu Biện, uổng ngươi bị dân chúng xưng là thanh quan, thế nhưng lạm dụng tư quyền, hình áp vô tội, ngươi không cảm thấy có lỗi với mũ ô sa trên đầu ngươi sao?!”
“Ta...” Lưu Biện trong lòng hoảng hốt, thầm nói đây rốt cuộc là người phương nào, thế nhưng biết bí mật của hắn...
Triển Chiêu lại nói, “Ngươi phải nhớ lấy, ngươi là quan phụ mẫu của Cửu Giang phủ này, không có lỗi dân chúng mới không có lỗi lương tâm trên đời, nếu không, tất chọc dân oán!” Nói xong, tung người đi ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường ở bên ngoài móc lỗ tai, thấy Triển Chiêu xuống, bảo “Miêu nhi, giả thần giả quỷ.”
Triển Chiêu nháy mắt với hắn mấy cái, “Không phải học theo ngươi sao.”
Nói xong, hai người mang theo Tiểu Mao, rời khỏi nha môn tri phủ, chạy đến nhà ấn chương Từ.
Tiểu Mao cũng cảm giác hai chân rời khỏi mặt đất bay tới bay lui, nhìn nhìn hai người bên cạnh, đều là tuấn lãng bất phàm, một bạch y một lam y, liền cảm giác phải chăng mình đã gặp được Bồ Tát hay không? Lại nhìn, là đi về hướng nhà mình, mừng rỡ trong lòng, cảm tạ ông trời phái hai vị thần tiên xuống cứu hắn.
Đến trong hẻm nhỏ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại bắt đầu hoa mắt, may mà Tiểu Mao thuộc đường, mang theo hai người, trở lại trong nhà ấn chương Từ.
Vừa vọt vào trong phòng, ấn chương Từ đang đốt đèn dầu, đứng ngây người bên cạnh bàn, thấy Tiểu Mao trở về, vui vẻ đến nước mắt chảy ròng, hai thầy trò vội vàng đối Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thiên ân vạn tạ.
Hai người khoát tay chặn lại, hỏi lão đầu, “Từ lão gia tử, ngươi giúp chúng ta hỏi hắn thử xem, là chuyện gì xảy ra?”
“Hảo.” Từ lão gia tử xoay mặt hỏi Tiểu Mao, Tiểu Mao khoa tay múa chân một trận, lão gia tử bảo, “Hắn nói, ngày đó đi mua rượu cho ta, không biết tại sao, có hai quan sai đến nói hắn trộm đồ, bắt hắn đi... Sau đó, cũng không ai thẩm hắn, liền bị giam trong đại lao. Bất quá các nha sai đối xử với hắn rất tốt, cho hắn ăn uống đầy đủ, cũng không ai đánh hắn, để cho hắn ở phòng giam riêng, chỉ là không thả hắn đi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trong lòng sáng tỏ, Lưu Biện có ý muốn giam thiếu niên lại, xem ra Tiểu Mao là biết chút chuyện không nên biết.
Hai người lại để cho lão gia tử hỏi Tiểu Mao, rốt cuộc hắn đã nhìn thấy cái gì đặc biệt.
Tiểu Mao khoa tay múa chân nửa ngày, Từ lão gia tử cũng nói, vẫn là chuyện đêm đó thấy được thuyền ma và Tri phủ đại nhân, còn lại hắn cũng không biết chuyện gì khác nữa.
Hai người đều cảm thấy không hiểu được, cuối cùng thì tại sao Lưu Biện lại bắt Tiểu Mao? Bất quá tối thiểu cũng cứu được người trở về, còn có thể từ từ suy nghĩ, không gấp gáp.
Suy tính đến hai thầy trò ở lại đây không an toàn, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liền bảo hai người thu dọn đồ đạc một chút, hộ tống hai thầy trò tạm thời đến ở trên thuyền trước, sau đó khởi hành, thừa dịp ban đêm chạy về Nguyên gia trang.