Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 73 : Đệ thất thập tam thoại nháo, Mộc Đầu đấu Đại Ý

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trở lại Nguyên gia trang, mới vừa vào sơn môn, liền có gia nhân của Nguyên gia chạy tới đối hai người nói, “Hai vị cuối cùng cũng trở lại, lão gia tử tìm các ngươi cả đêm.”



Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu khoát khoát tay nói, “Trời tối rồi, ngủ trước đi, sáng mai lại cùng lão gia tử đàm đạo ” sau đó, cũng trở về trong viện của mình.



Hai người ngồi xuống, lấy hơi uống chén trà, Triển Chiêu than thở, “Ai, chuyện càng ngày càng phức tạp.”



“Còn không phải sao.” Bạch Ngọc Đường hơi bất đắc dĩ bảo ” mấy câu nói của quan Tri phủ quả thực là gãi không đúng chỗ ngứa, không nói thì còn đỡ, càng nói càng thấy ngứa ngáy khó chịu.”



“Ân…” Triển Chiêu gật đầu, đột nhiên sờ sờ bụng, bảo “Ngươi có cảm thấy đói bụng không?”



Bạch Ngọc Đường cũng sờ sờ bụng, gật đầu, bảo “Đúng rồi, hai chúng ta còn chưa ăn cơm tối mà!”



Hai người đồng thời đều cảm thấy chán nản, thăm dò tra án đến cơm cũng chưa ăn được nữa.



“Hai ta xuống núi đi kiếm một ít thức ăn đi.” Bạch Ngọc Đường đứng lên.



“Bây giờ tửu lâu khách sạn dưới núi chắc cũng đóng cửa mất rồi.” Triển Chiêu bảo “Nếu không sang nhà bếp tìm thử xem có thứ gì ăn không.” Nói, liền đứng lên, đi về hướng phòng bếp hậu viện.



Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, đi theo Triển Chiêu ra hậu viện.



Hỏi đường mấy gia đinh, đến trong nhà bếp, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vốn tưởng rằng sẽ có đầu bếp gì đó, nhưng lại không thấy một ai, nên cũng hơi buồn bực nhìn nhau.



“Đại trạch Nguyên gia lớn như vậy, sao đến một đầu bếp cũng không có?” Bạch Ngọc Đường cau mày.



“Đại khái hôm nay bận rộn dữ quá, đều về nghỉ ngơi đi.” Triển Chiêu mở ra hộc tủ nhìn nhìn, bảo “Chỉ có đồ sống không có thứ gì chín rồi.”



“Cũng phải thôi.” Bạch Ngọc Đường cười nói, “Đến mấy ngàn người cùng nhau ăn cơm, không ăn hết mới là lạ đó.”



“Có bột mì.” Triển Chiêu từ một tủ để bát lấy nguyên liệu ra, lại tìm được ít trứng gà, bảo “Trong tủ còn có thịt nữa… chỉ là đều còn sống.”



Bạch Ngọc Đường khoanh tay đứng dựa sang một bên, hỏi, “Triển đại nhân, ngài biết nấu ăn sao?”



Triển Chiêu quay đầu lại liếc Bạch Ngọc Đường, bảo “Ân… hình như biết một chút.”



“Thật không?” Bạch Ngọc Đường hào hứng, đi đến, cầm bột mì đưa cho Triển Chiêu, “Không bằng ngươi làm bữa cơm cho ta nếm thử?”



Triển Chiêu nheo mắt lại, bảo “Ngươi không phải giỏi lắm sao, tại sao ngươi không làm?”



Bạch Ngọc Đường chớp mắt, hời hợt nói, “Ta muốn ăn đồ ngươi làm, Miêu nhi, ngươi không phải là không biết làm món gì hết đi?”



Triển Chiêu liếc hắn một cái, mạnh miệng, “Ai nói?”



“Tốt lắm, hôm nay ta sẽ chờ ăn.” Bạch Ngọc Đường mở túi bột mì ra, nhìn vào trong, hỏi, “Miêu nhi, làm cái gì ăn?”



Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nhìn nhìn, có trứng gà, có bột mì, còn có cải xanh, thịt bò tươi…


Bạch Ngọc Đường gật đầu, Triển Chiêu cũng cười, Lạc Đồng Thanh liếc Thần Tinh một cái, nhỏ giọng nói một câu, “Khi sư diệt tổ.”



Thần Tinh đưa tay, từ trong chén hắn đoạt lấy nửa tô bánh rán, tiếp tục ăn, vừa nói với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu…”Đám người Hắc Sơn phái lúc nãy, sau đó cũng không xuất hiện lại nữa.”



“Hắc Sơn phái đó, trước giờ chưa nghe nói qua nha.” Triển Chiêu bảo.



“Hắc Sơn phái là môn phái vừa thành lập trong vòng nửa năm nay.” Lúc này, từ cửa có người thong thả đi đến, cười nói, “Về phần lai lịch gì thì ta không rõ lắm, bất quá lão Đại hắc sơn chân nhân nghe bảo rất tài giỏi.”



Mọi người quay đầu lại, liền thấy Đường Di lắc lư đi đến, “Ta là nghe mùi thơm tiến vào, thật đói.”



Lạc Đồng Thanh chỉ chỉ phần bánh rán còn dư lại, bảo “Còn một phần.”



“Thật tốt quá.” Đường Di mỉm cười đi đến, ưỡn mặt ngồi xuống, cầm bánh rán ăn.



Thần Tinh nhỏ giọng lầm bầm, bảo “Đó là bữa ăn khuya của ta.”



Lạc Đồng Thanh trợn mắt nhìn hắn, “Thùng cơm.”



Thần Tinh chân mày khiêu khiêu, chỉ vào Lạc Đồng Thanh bảo “Ngươi mới khi sư diệt tổ, hắn là Đường môn, mới vừa rồi ở bên ngoài thật oai phong, đám người Hắc Sơn phái đều sợ Đường môn không sợ phái Hành Sơn!”



“Cái gì?” Lạc Đồng Thanh cau mày, nhìn Thần Tinh.



“Ta nói ta là phái Hành Sơn, bọn họ nói chưa nghe qua bao giờ, sau đó vừa nghe hắn là Đường môn, đều dọa chạy!” Thần Tinh nhỏ giọng càu nhàu, vẫn còn chút bất mãn nhìn Đường Di, “Cứ làm như Đường môn lợi hại hơn chúng ta gấp bao nhiêu lần vậy.”



Lạc Đồng Thanh trợn mắt nhìn Thần Tinh, bảo “Đó là bởi vì ngươi thua kém!”



Thần Tinh bĩu môi, rất không phục.



Lạc Đồng Thanh đem phần bánh cuối cùng trong tô của mình bỏ vào trong tô của Thần Tinh, để chén đũa xuống, xoay mặt nhìn Đường Di, nghiêm túc nói, “Ngươi ăn cơm xong, hai chúng ta quyết đấu.”



“Khụ khụ…” Không chỉ Đường Di, cả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng bị mắc nghẹn bánh, cùng nhau ho khan.



Đường Di trợn to hai mắt nhìn Lạc Đồng Thanh, bảo “Trừ khi đoạt nữ nhân, ta không cùng người khác quyết đấu.”



Lạc Đồng Thanh nháy mắt mấy cái, không quan tâm bảo “Đó là chuyện của ngươi, ta không đánh thắng ngươi, ở trước mặt đồ đệ thật mất mặt, ăn nhanh đi.” Nói xong, rót chén trà uống nước, bảo với Thần Tinh “Ăn xong rồi thì đi mang kiếm của ta đến!”



“Ân!” Thần Tinh ăn thật nhanh, nhét một họng bánh chạy về lấy kiếm đến cho Lạc Đồng Thanh.



Đường Di dở khóc dở cười nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bên cạnh, giống như đang nói — Bạch Ngọc Đường, ngươi không phải trưởng bối của tiểu tử này sao? Nói dùm một câu xem.



Nhưng Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu bưng bánh rán vừa ăn vừa có vẻ rất hào hứng, Triển Chiêu hỏi, “Ngươi đặt cho ai vậy?”



Bạch Ngọc Đường nhai bánh rán, bảo “Vậy thì đặt cho người nhà mình đi, một vò lê hoa bạch, đặt cho Lạc Đồng Thanh.”



“Vậy ta đặt Đường Di đi.” Triển Chiêu bảo “Một vò lê hoa bạch, thêm một hộp Bát Bảo quế viên tô.”