Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 78 : Đệ thất thập bát thoại loạn, tỉ võ sinh rắc rối

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Giọng nói kia đến hết sức đột nhiên, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo bản năng trao đổi ánh mắt, trong lòng suy tính — người đến có nội lực cực cao.



Quần hùng giang hồ cũng là một mảnh xôn xao, rất nhiều người đều rối rít đứng lên, không biết thanh âm đến từ phương nào.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì phân biệt rất rõ, hai người đồng thời nhìn sang hướng đông nam... Nơi đó là ngoài tường, có mấy người giang hồ đang đứng ở nơi đó, Triển Chiêu đối với bọn họ xua tay, bảo, “Mau tránh ra!”



Mấy người lúc đầu sửng sốt, nhưng ngay sau đó đều mau chóng dạt sang hai bên.



Quả nhiên, liền nghe được một tiếng “Oanh”, cả mặt tường đều sập xuống.



Người giang hồ bên tường bởi vì kịp thời tránh ra nên không bị đè... Đụng tường xông vào là một cỗ kiệu, màu đen, xung quanh cỗ kiệu đều là màn che, hơn nữa cỗ kiệu không có ai mang, trực tiếp liền đụng tường xông vào. Đi theo phía sau cỗ kiệu, có một đội kỵ mã, phía sau đội kỵ mã là một đoàn binh lính đi theo, đều mang mũ da thú, cầm vũ khí trên tay... Là quan binh dị tộc.



Mấy người cưỡi ngựa đi đầu, đều mặc trang phục dị tộc, ngồi trên lưng ngựa có vẻ rất ngạo mạn.



Bạch Ngọc Đường thấp giọng hỏi Triển Chiêu đang bên cạnh, “Miêu nhi, người nào?”



Triển Chiêu nhún nhún vai, “Nhìn giống như là dị tộc, phía Tây Vực.”



“Tây Vực cũng tới chiêu thân?” Bạch Ngọc Đường giật mình, “Chỉ vì cưới một nha đầu mập?”



Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường, suy nghĩ hồi lâu, mới nói, “Ngươi xem bức họa người Tây Vực, không phải đều thích mỹ nữ mập mạp sao... Đại khái xem ra cảm thấy rất chân thực.”



Bạch Ngọc Đường may mắn bản thân không uống trà, nếu không nhất định sẽ phun ra, con mèo này...



“Kẻ nào?” Nguyên lão gia tử nhíu mày, nhìn cỗ kiệu và một đoàn dị tộc đột nhiên xông vào, tức giận nói, “Hôm nay tiểu nữ tỉ võ chiêu thân, các ngươi đừng đến tìm vận rủi!”
“Cái gì?” Đạt Bố theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy ở trong đám người, một người đàn ông một tay chống cằm ngồi ở bên cạnh bàn đang uống trà. Mà bên cạnh hắn, có bốn mỹ nữ, đang ngồi bóc nho cho hắn.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kỳ thực mới vừa cũng đã phát hiện rồi, không ai khác, chính là Đường Di. Mà một người khác ném đá, là Lạc Đồng Thanh.



Hai người trong lòng sáng tỏ, Đường Di xuất thủ cũng không kỳ quái, cõi đời này nếu ai ức hiếp nữ nhân, hắn không ra mặt không được, đâu có cách nào, nữ nhân là mẹ ruột hắn mà. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng cảm thấy tức giận, thứ nhất hai người bọn họ từng gặp mặt Nguyên Viện trước đó, cảm thấy Nguyên lão gia tử có chút vấn đề, nhưng khuê nữ này rất đàng hoàng, không có lý do bị người  ta nhục mạ một cách ác ý như vậy, hôm nay dù sao cũng là ngày tỉ võ chiêu thân của nàng, người giang hồ vì bí tịch võ lâm đòi đánh đòi giết, nhưng ai quan tâm đến cảm thụ của cô nương kia, hơn nữa, một người đàn ông nghênh ngang nói nữ nhân nào đó không đẹp bằng mình, đây chẳng phải muốn ăn đòn thì là cái gì? Ngoài ra, hai người cũng cảm thấy đám người võ lâm Trung Nguyên không trượng nghĩa, mẹ ai không phải nữ nhân, nhìn một nha đầu bị người ta nói như thế, nhưng chỉ quan tâm binh khí, vậy dứt khoát đến đoạt đao chẳng phải là được rồi? Bày đặt tỉ võ chiêu thân cái gì? Vẫn là con người Lạc Đồng Thanh tử tế, có tinh thần trọng nghĩa.



Nguyên Viện ở trên đài nhìn thấy rất rõ, có bốn người thay nàng ra mặt rồi, hai người nàng không nhận ra, nhưng có hai người chính là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hôm qua đã gặp.



Nguyên Viện nhìn đám người giang hồ chung quanh, đều là hạng người vô năng tầm thường, người ra mặt thay nàng tuy ít, nhưng so với đám người giang hồ kia không biết vượt hơn gấp bao nhiêu lần, trong lòng cũng vui vẻ.



“Đã nói là võ công của ngươi kém mà.” Thần Tinh ở một bên lải nhải, mới vừa rồi hắn thấy Lạc Đồng Thanh xuất thủ, mà hắn xoay mặt nhìn Vu Lương Nguyệt, chỉ thấy hai tay hắn để phía sau, bộ dáng như chuyện không liên quan đến mình, trong lòng thấy buồn cười... Cái gọi là nhân phẩm như thế nào, cao thấp lập kiến.



“Muốn chết!” Đạt Bố đoạt trước một bước, giơ tay lên chính là một roi quất hướng Thần Tinh, Thần Tinh lui nhanh ra sau một bước, Lạc Đồng Thanh nghiêng người chen vào, che chắn cho Thần Tinh, trong đầu nhiều lần hồi tưởng thuật rút đao hôm qua Bạch Ngọc Đường dạy hắn. Hảo đao pháp, rút đao chiếm một nửa, mau – chuẩn – ngoan không chỉ là đối với đao pháp, đến rút đao cũng tính vào trong... nháy mắt khi tay chạm vào chuôi đao, đao trở thành một phần thân thể ngươi, ngươi cũng không phải đang dùng đao, mà là cùng đao hợp hai thành một...



Vừa suy nghĩ, Lạc Đồng Thanh vừa rút đao ra khỏi vỏ... Chỉ thấy hàn quang chợt lóe, trong nháy mắt lại thu hồi... Nhìn lại, đao trên tay Lạc Đồng Thanh đã trả về vỏ, mà cây roi mềm vân rắn của Đạt Bố quất tới, lại bị chém thành hai đoạn.



Người giang hồ rối rít hít sâu một hơi, mà Vu Lương Nguyệt cùng Vu Vạn Phương, Vu Vạn Hải đã nhìn đến mắt trợn trừng.



Lão nhân bên cạnh Đạt Bố lúc nãy nói chuyện cười nhạt, bảo, “Võ lâm Trung Nguyên người tài ba xuất hiện lớp lớp, nhân tài đời sau lại càng sáng tựa quần tinh, bội phục bội phục.”



Triển Chiêu dùng cánh tay khều khều Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Như thế nào hả? Danh sư?”



Bạch Ngọc Đường khóe miệng khiêu khiêu, cười nói, “Ân... Cũng không tệ lắm, coi như là trẻ nhỏ dễ dạy.”