Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 79 : Đệ thất thập cửu thoại võ, tiểu nhân hay gây chuyện

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Đạt Bố vừa ra tay liền bị Lạc Đồng Thanh đè bẹp, hơi giật mình nhưng chủ yếu là tức giận, hắn từ trước đến giờ tâm cao khí ngạo, hôm nay không đề phòng, coi thường người của võ lâm Trung Nguyên, không ngờ rằng, còn có nhân vật lợi hại như thế ở đây.



Mà toàn bộ quần hùng giang hồ đều đang bàn luận xôn xao:



“Đây chính là Lạc Đồng Thanh sao?”



“Phái Hành Sơn thật là lợi hại nha, một đệ tử đã có thể giỏi như vậy.”



“Thấy một đao mới vừa rồi của hắn không?”



“Thật lợi hại!”



...



Thần Tinh tai rất nhạy, nghe được người khác khen sư phụ hắn, cảm thấy thật vui vẻ, nhìn lại Vu Vạn Phương, Vu Vạn Hải và Vu Lương Nguyệt, sắc mặt người nào cũng xanh mét, tâm trạng càng tốt hơn.



Bất quá Thần Tinh vui thì vui, vẫn cảm thấy hơi giật mình, liền nói với Đạt Bố, “Ta nói chứ hôm nay coi như ngươi may mắn, người xuất thủ chính là sư phụ ta, nếu như là các sư tổ ta, vậy ngươi có lẽ đã xong đời rồi!”



“Sư tổ ngươi là kẻ nào?” Đạt Bố cau mày hỏi.



“Đâu dám!” Thần Tinh tiến tới bên cạnh Vu Vạn Phương và Vu Vạn Hải, bảo “Thấy không? Chưởng môn phái Hành Sơn Vu Vạn Hải, vị này là Hành Sơn chân nhân Vu Vạn Phương, đây chính là thụ nghiệp ân sư của sư phụ ta, đều là thế ngoại cao nhân à.”



Nói xong, quay lại bên cạnh Lạc Đồng Thanh, bảo “Sư phụ, ngươi làm gì phải chấp nhặt cùng loại tiểu tặc này? Mất thân phận, loại tiểu nhân vật này, giao cho đồ đệ ta là được rồi.”



Lạc Đồng Thanh nhìn Thần Tinh, lấy võ công của Thần Tinh, đại khái là có thể đánh một trận với Đạt Bố này.




Đám mỹ nữ kia đều tiến lại, Đường Di dùng tay áo đỡ đầu các nàng... Trong nháy mắt, không còn choáng váng đầu nữa.



Trên đài, Nguyên Viện cũng theo tỏ ý của Nguyên lão gia, che lỗ tai, miệng ngậm chân khí chống đỡ.



Chân khí kẻ đó rất dồi dào, cười quá lâu, khiến một đám người giang hồ tại chỗ đã bắt đầu nôn mửa khó chịu, thấy nếu hắn còn tiếp tục cười, chắc chắn sẽ xảy ra án mạng.



Triển Chiêu khẽ cau mày, thầm nghĩ vốn là không thù không oán, việc gì trong phút chốc muốn tổn thương tính mạng nhiều người như vậy, đám người Thổ Phiên này luôn tìm cớ gây rối ở vùng biên cương, hôm nay còn càn rỡ như thế, trong lòng cũng có chút bực mình. Triển Chiêu chính là tính tình này, không chịu được kẻ khác ỷ mạnh hiếp yếu, thấy tên thấp bé còn cười không ngừng, liền nhẹ nhàng giơ tay... Cự Khuyết ra khỏi vỏ một nửa, ngay sau đó trở về vỏ... Không trung quang hoa thoáng hiện, liền nghe tiếng rít vang như rồng ngâm vang khắp cả không trung... tên nhỏ lùn lập tức rối loạn chân khí, ngay sau đó tiếng cười đột nhiên ngừng lại, chỉ thấy hắn lùi lại một bước, che ngực, liên tục thở dốc.



Đạt Bố đứng bên cạnh sửng sốt, nhìn lại, chỉ thấy tên thấp bé quỳ một chân trên đất đưa tay chống đỡ thân thể, phun máu, chỉ cảm thấy cổ họng rát đau, bộ mặt không thể tin ngẩng đầu nhìn về phương hướng vừa vang lên tiếng ngâm. Chỉ thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang đứng nơi đó, Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu vẫn còn khẽ kêu vang...



Đạt Bố kỳ thực mới vừa rồi cũng đã chú ý tới hai người kia, khí chất hai người này hoàn toàn bất đồng với những người khác, bề ngoài tuấn mỹ nhưng có một phần khí khái anh hùng không thể che đậy, hơn nữa kẻ lúc nãy dùng đá đả thương ngựa của hắn, cũng có hai người này.



“Sư Tử Đầu!” một lão ông bên cạnh chạy đến đỡ người thấp bé kia, hỏi, “Ngươi như thế nào?”



Kẻ nhỏ con được gọi là Sư Tử Đầu che ngực khoát khoát tay, tỏ ý bản thân không sao, bất quá vẫn là trợn to hai mắt nhìn Triển Chiêu, ánh mắt biến hóa không ngừng, cổ họng nóng rát, biết mình bị nội lực chấn thương, trong thời gian ngắn tất nhiên không thể mở miệng nói chuyện nữa.



Các hạ là người phương nào?” Đạt Bố hỏi là hỏi Triển Chiêu, nhưng lại nhìn thẳng hai người Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, trong lòng không khỏi than thở... Trung Nguyên thật là nơi tốt, đến dưỡng ra nam tử cũng tuấn tú bất phàm như thế.



Triển Chiêu không trả lời hắn, liền nghe Đường Di vui vẻ bảo “Ta nói ba tấc đinh, sư tử hống chính là con dao hai lưỡi, trừ phi ngươi cảm thấy nội lực của mình là đệ nhất thiên hạ, nếu không đừng sử dụng lung tung, bằng không gặp phải cao thủ, cũng không biết bản thân tại sao chết, hôm nay ngươi may mắn, xuất thủ chính là cái tên tâm địa tốt, giữ lại cho ngươi nửa cái mạng, sau này vẫn là đừng đi hại người nữa.”



Đạt Bố cau mày, lúc này, lão giả phía sau bước lên một bước, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói, “Tiểu vương gia, nhìn binh khí hai người kia... Hôm nay không khéo, có cường địch ở đây, nhân thủ chúng ta sợ rằng không đủ.”



Đạt Bố hơi sửng sờ, chú ý nhìn binh khí trong tay Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nhìn xong cũng rất kinh hãi — hai người này chính là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường!