Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 8 : Đệ bát thoại, Nghe, Nghi ảnh trùng Mạc Hoa

Ngày đăng: 21:44 21/04/20


Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nín thở tập trung tư tưởng, lặng lẽ đến gần cái nóc phòng phía sau kia hơn, ngắm nhìn phía dưới, chỉ thấy nữ tử hồng y cầm một cây trường tiên trong tay, bên quất vào những giáo chúng của Bạch Y giáo, bên hét lên, “Diệp Nhất Bạch, ngươi đi ra cho ta, ngươi tại sao phải nói xấu ta trước mặt giáo chủ, ra ngoài!”



Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, đều có chút bực bội, tên Diệp Nhất Bạch này không phải giáo chủ của Bạch Y giáo sao? Nếu vậy, tại sao lại lòi ra thêm cái giáo chủ nữa?



Đang buồn bực nha, liền nghe từ căn phòng bên cạnh truyền đến một thanh âm lạnh băng băng, “Hồng y, chuyện gì mà tức giận đến vậy thế?”



Nghe được thanh âm kia, Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, nghiêng tai lắng nghe, trên mặt có một tia nghi ngờ.



Triển Chiêu thấy vẻ mặt của hắn, chớp chớp mắt với hắn— ngươi biết sao?



Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai — cảm thấy quen tai thôi.



Hai người cũng không so đo, tiếp tục nghe lén, lúc này, chỉ thấy đại môn vừa mở, có một bạch y nhân chậm rãi đi ra, người này vóc người rất cao, thư gầy, tóc thật dài, mặc một thân trường sam màu trắng, lụa trắng che mặt, tay không cầm binh khí.



Bạch Ngọc Đường vừa nhìn liền trợn to hai mắt, đưa tay nhẹ nhàng giơ giơ ở trước mặt Triển Chiêu.



Triển Chiêu xoay mặt nhìn hắn —biết thật à?



Bạch Ngọc Đường sáp qua dùng thanh âm cực thấp nói bên tai Triển Chiêu, “Cung chủ của Mạc Hoa Cung.”



Triển Chiêu chợt sửng sốt, giật mình mà nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, “Thật vậy?”



“Tất nhiên!” Bạch Ngọc Đường cũng trừng mắt lại, “Thiên chân vạn xác.”



“Không phải ở Thiên Sơn sao, thế nào lên tới đây rồi?” Triển Chiêu không hiểu.



Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, “Ta làm sao biết.” Dứt lời, liền hướng Triển Chiêu cười cười, thấu qua nói, “Ta đã nói là một nam nhân đấy thôi.”




“Lão Ngũ?” Từ khánh từ trong sân đi ngang qua, bộ mặt kinh hãi nhìn Bạch Ngọc Đường, “Nước trong giếng này lạnh bao nhiêu nha, cứ như vậy hắt lên, không sợ lạnh sao?”



Bạch Ngọc Đường tối hôm qua lăn qua lăn lại cả đêm đều không ngủ ngon, xoay mặt nhìn Từ Khánh, mặt ủ mày chau mà nói, “Tam ca sớm.”



Tương Bình cũng đi tới sân, “Đúng rồi lão Ngũ à, hơn nửa đêm tối hôm qua ngươi đi đâu vậy?”



“Nga, đi làm chút chuyện.” Bạch Ngọc Đường tiếp tục hắt mặt, tâm nói đều là tại con tử miêu kia, hại mình một đêm ngủ không ngon.



“Vậy ngươi sau nửa đêm ở trong phòng dằng vặt cái gì thế? Mèo tới mèo lui, trong phòng nháo mèo sao?” Tương Bình hỏi.



“Khụ khụ...” Bạch Ngọc Đường vừa không cẩn thận, nước hắt vào trong lỗ mũi, khó chịu đến ho khan, quay đầu lại chỉ thấy Tương Bình trộm cười.



Thật vất vả rửa mặt xong, Bạch Ngọc Đường cầm lấy đao, xoay người ra cửa.



“Lại ra ngoài à?” Hàn Chương ở phía sau la, “Tối nay phải đến Trường Phong tiêu cục đó, ngươi cũng đừng quên.”



“Buổi tối ta trở lại.” Bạch Ngọc Đường trả lời một tiếng, đã không còn bóng dáng.



“Ngọc Đường đây là thế nào?” Từ khánh không hiểu hỏi, “Buổi tối trở lại, sáng sớm lại đi ra ngoài.”



“Ai...” Tương Bình đi tới bên cạnh giếng, nhìn nhìn nước đầy đất, lắc đầu, “Thời đại này cũng thật nhiều quái sự a, thân làm chuột, kẻ cả ngày mong nhớ lại chính là mèo.” Nói xong, phe phẩy cây quạt lông vũ phất qua phất lại ra cửa, quay đầu lại nói, “Ta cũng đã lâu không đi Khai Phong phủ rồi, ra cửa lòng vòng đây.”



Lúc Bạch Ngọc Đường chạy tới Khai Phong phủ, ngựa là ở trong sân của Triển Chiêu, nhưng Triển Chiêu cũng không ở đó. Bắt được tên nha dịch hỏi thử, nói Triển Chiêu sáng sớm đi phá án rồi, quả phụ bố phường thành đông bị chết.



“Lại chết người rồi?” Bạch Ngọc Đường chau mày, phi thân ra khỏi phòng, hướng thành đông chạy tới.