Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 9 : Đệ cửu thoại, Đao Phu canh và Quả phụ

Ngày đăng: 21:44 21/04/20


Ngoài cửa bố phường của Vương quả phụ thành đông, đã đầy ắp mấy vòng người vây quanh, mọi người nhón chân vươn cổ cố nhìn vào bên trong bố phường, có vài nha dịch của phủ Khai Phong ở ngoài cửa duy trì trật tự, không để cho dân chúng xem náo nhiệt tiến vào.



Bạch Ngọc Đường đi tới sau tường, leo tường tiến vào hậu viện bố phường, mới vừa vào liền khẽ cau mày, mùi gì cổ quái như vậy?



Hậu viện cùng tiền viện chỉ có một ngõ hẻm nho nhỏ, Bạch Ngọc Đường ở phía hậu viện xoay quanh, nghe được tiền viện có tiếng người nói chuyện, biết bọn Triển Chiêu hẳn là ở phía trước thôi, liền định thông qua con hẻm nhỏ kia đi qua… Mới vừa đi tới lối vào ngõ hẻm, chỉ thấy trên đất có thứ gì lấp lánh. Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống, liền thấy là một chuỗi hoa tai trân châu xinh xắn, dưới ánh mặt trời khẽ phản quang.



Đang nhìn, liền nghe có người gọi, “Con chuột!”



Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, ngẩng đầu, chỉ thấy Triển Chiêu đứng tại đầu kia ngõ hẻm, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm hắn.



“Miêu nhi, đây là cái gì?” Bạch Ngọc Đường đối với Triển Chiêu ngoắt ngoắt, đưa tay chỉ hoa tai trên đất.



Triển Chiêu cũng nhìn thấy trên đất có thứ gì đang sáng lên, liền đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Ngọc Đường, cúi đầu nhìn nhìn, “Là một chiếc hoa tai à.”



“Phía trước ai chết vậy?” Bạch Ngọc Đường hào hứng hỏi.



“Là bà chủ của bố phường, cùng một tên gõ mõ cầm canh.” Triển Chiêu nói, “Nhìn qua, quả phụ là bị người đâm chết, phu canh giống như là tự sát, trong tay còn cầm thanh đao sát nhân.”



“A?” Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái, “Phu canh giết quả phụ sau lại tự sát?”



Triển Chiêu nhún nhún vai, “Bề ngoài xem ra là vậy, bất quá tiên sinh mới vừa kiểm tra thi thể, nói có cái gì đó bất thường.”



“Chỗ nào bất thường?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy hứng thú.



“Hắn còn chưa kịp nói, ta liền nghe thấy hậu viện có động tĩnh.” Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường, “Đoán ngay là ngươi.”



“Đi, đi xem thử đi.” Bạch Ngọc Đường đứng lên, Triển Chiêu cũng đứng lên, hai người hướng về phía ngõ hẻm, chẳng qua là hai người động tác nhất trí, nhưng ngõ hẻm lại đặc biệt hẹp, chỉ có thể cho một người thông qua, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều muốn đi trước, vì vậy liền bả vai đụng bả vai, kẹt trong ngõ hẻm. Hai người nhìn nhau, đồng thời nghiêng người, muốn thông quá, nhưng ngẩng đầu thấy mặt của đối phương… Mặt dán mặt, lại nghĩ tới tình huống lúng túng tối hôm qua… Vội vàng lại nghiêng người, vì vậy lại kẹt đó… Như thế mấy lần, liền nghe ngoài ngõ hẻm có người cười hỏi, “Hai người làm gì đó?”


Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, gật gật đầu, “Dùng đao.”



Triển Chiêu nhìn nhìn Công Tôn, Công Tôn hỏi, “Đao tay trái hay đao tay phải?”



“Tay trái.” Bạch Ngọc Đường trả lời, “Ta cùng hắn từng so chiêu…” Nói tới đây, dừng lại, nhìn chằm chằm thi thể tên phu canh.



“Vết thương trên cổ hắn, chính là đao tay trái tạo thành.” Triển Chiêu thản nhiên nói, “Xem ra phải đi tìm La Trường Phong nói chuyện thử rồi.”



Sau đó, mọi người thu thập hiện trường, bọn nha dịch đem thi thể mang về Khai Phong phủ, chờ Công Tôn vào kiểm nghiệm, Triển Chiêu định đi Trường Phong tiêu cục tìm La Trường Phong.



“Miêu nhi!” Bạch Ngọc Đường tiến lên mấy bước níu lấy Triển Chiêu, đem hắn kéo sang một bên, thấp giọng nói, “Ngươi bây giờ đi tìm La Trường Phong?”



“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, hỏi: “Thế nào?”



Bạch Ngọc Đường nói, “La Trường Phong tối nay kim bồn rửa tay, giang hồ quần hùng gần như đều đến, bây giờ đoán chừng đang bãi yến nha… Ngươi lúc này đi tìm hắn, nói hắn cùng quả phụ có …, còn giết người?”



Triển Chiêu hơi sửng sờ, nghĩ thử, cũng có chút khó xử.



“Nếu không như vậy đi?” Bạch Ngọc Đường cười, “Ngươi theo ta cùng đi tham gia nghi thức kim bồn rửa tay buổi tối, nam hiệp đi chỗ đó là cho La Trường Phong tăng thể diện, chờ nghi thức kim bồn rửa tay của hắn xong rồi, chúng ta lại tìm hắn hỏi, nếu không giả như sau khi tra được không phải La Trường Phong làm, ngươi lại phá hư kim bồn rửa tay của hắn, phải kết oán đấy.”



Nói xong, chỉ thấy Triển Chiêu đang vuốt càm nhìn mình, Bạch Ngọc Đường bị hắn nhìn đến trên mặt phát sốt, trợn mắt, “Tử miêu, nhìn cái gì?”



Triển Chiêu khẽ mỉm cười, “Ân… Nhìn chưa ra, ngươi còn đĩnh bênh vực ta nha.”



Bạch Ngọc Đường giương miệng sửng sốt một lát, nghiến răng, “Mèo cắn Lữ Đồng Tân không biết tâm người tốt!” Nói xong, xoay người rời đi.



Triển Chiêu nhấc chân đuổi theo ở phía sau, “Phải là không biết tâm chuột tốt mới đúng!”