Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 86 : Đệ bát thập lục thoại đấu, tỉ võ làm trò cười

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Ba cục định thắng bại, đám người võ lâm trung nguyên không khỏi thấy khó lựa chọn, mấu chốt là chọn ai đi tương đối thích hợp. Một là, nếu người này đánh thắng, cực kỳ hãnh diện không nói, còn có hy vọng lấy được Minh Linh! Nhưng mà… Nếu như thua, vậy cũng liên quan danh vọng của võ lâm trung nguyên, hơn nữa tất cả mọi người không ngốc, biết nếu như Minh Linh rơi vào tay đám người Thổ Phiên, hậu quả cũng dễ dàng đoán được. Ngoài ra… quan trọng nhất chính là, ai có thể bảo đảm thắng đây? Mới vừa rồi mấy võ sĩ Thổ Phiên đều lộ chút thủ đoạn, toàn là cao thủ nha!



” Người của Cuồng Đao Môn chỉ thấy Mạc Nhất Tiếu tựa hồ cũng muốn lên đài tỷ thí, vì vậy Mạc Nhất Đao cắn răng nhẫn nại, mới vừa rồi bản thân đánh thua, lần này đã không còn cơ hội lên đài nữa…



Mà Thần Tinh nhìn nhìn tình thế, chỉ thấy Vu Lương Nguyệt nghe Vu Vạn Phương cùng Vu Vạn Hải nói mấy câu xong, liền đi lên trước vài bước, mà Vu Vạn Phương và Vu Vạn Hải cũng không có ý gọi Lạc Đồng Thanh xuất chiến. Thần Tinh trong lòng hiểu rất rõ, nếu để cho hai lão đầu xấu xa chọn người, làm sao cũng phải giữ cho Vu Lương Nguyệt, chứ tuyệt đối không tặng cơ hội cho Lạc Đồng Thanh.



Nghĩ tới đây, con ngươi Thần Tinh đảo một vòng, cất cao giọng nói, “Ai, ta nói, ba cục hai thắng quá ít! Không bằng năm cục ba thắng đi?”



Tất cả mọi người nhìn hắn, cảm thấy đề nghị này rất hay, như vậy người tham gia có thể nhiều hơn chút, biến số cũng ít hơn, Đường Di khẽ mỉm cười, thiếu niên này rất thông minh, trong tay đối phương, chỉ có hai người là lợi hại, chỉ cần phe chúng ta không đưa thùng cơm lên, Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu và Lạc Đồng Thanh đều có thể tham gia, cũng sẽ không có sơ xuất, căn bản nắm chắc phần thắng.



Cuối cùng, song phương trải qua một phen đắn đo cân nhắc, chọn xong người.



Bên Thổ Phiên, năm người ra trận theo thứ tự là: Vô Mặc Tử, Hắc Sơn Chân Nhân, Mạc Nhất Tiếu, Đạt Bố, cùng với một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ như hồ ly… Tên gọi Dung Châu, tước hiệu hắc tri chu.



“Ai nha.” Đường Di xa xa nhìn ngắm, có vẻ giật mình bảo “Đây chính là độc nương nương hắc tri chu trong truyền thuyết à! Quả nhiên là đại mỹ nhân như lời đồn nha, không biết nàng có tình nhân chưa!”



Mà phía võ lâm trung nguyên, cuối cùng quyết định có Lạc Đồng Thanh, Vu Lương Nguyệt, Đường Di cùng với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, năm người này xuất chiến.



Đường Di cau mày, vốn là muốn đứng xem trò vui, không ngờ rơi trúng đầu mình, thật là… biết trước cũng không xuất ra chủ ý này, dù sao ba cục hai thắng thì chắc chắn không liên quan đến mình rồi.



Kế tiếp, chính là rút thăm.



Nguyên Viện dùng một bình gốm, viết tên nhân sĩ võ lâm trung nguyên lên cây thăm trúc, bởi vì đường xa mà đến cũng coi như khách, người võ lâm trung nguyên lại tương đối chú trọng lễ nghi, cho nên để cho những võ sĩ Thổ Phiên rút thí sinh đối trận trước.



Bên Thổ Phiên rối rít rút thăm, cuối cùng, tình thế đối trận như sau:



Lạc Đồng Thanh — Đạt Bố



Vu Lương Nguyệt — Mạc Nhất Tiếu



Đường Di — Dung Châu



Triển Chiêu — Hắc Sơn Chân Nhân



Bạch Ngọc Đường — Vô Mặc Tử



Đường Di sau khi thấy tình thế đối trận, khẽ cau mày, vẻ mặt đưa đám nói, “Ta làm sao có thể đánh nữ nhân?”



Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhún vai — ai bảo tự ngươi đưa ra loại chủ ý độc địa này?



“Bằng không ta nhận thua được rồi.” Đường Di lầm bầm lầu bầu, “Đại mỹ nữ như vậy ta làm sao hạ thủ được đây.”



Đường Di đang buồn rầu, chỉ thấy Nguyên Viện một bên đột nhiên giẫm vạt áo hắn.




Gương mặt Vu Lương Nguyệt đỏ rần, thẹn quá hóa giận cùng Mạc Nhất Tiếu đánh nhau, qua mấy hiệp, võ công Vu Lương Nguyệt vốn đã thua kém Mạc Nhất Tiếu, hơn nữa có chút phân tâm, vì vậy nhanh chóng bại trận… Cuối cùng, hắn trước tiếng cười vang của võ sĩ Thổ Phiên ủ rũ xuống đài. Mà võ lâm trung nguyên có vài người bóp cổ tay thương tiếc, cũng có mấy người xem kịch vui, đặc biệt là những người biết Vu Lương Nguyệt, người này trước giờ đều ngạo mạn tự đại, hôm nay thế nhưng ngã một cú đau vậy, có thể nói hả lòng hả dạ.



Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu có vẻ đau lòng, biết con mèo này mặc dù có lúc đùa giỡn, giở trò, chơi xấu một chút, nhưng bản tính cực kỳ lương thiện, không chịu nổi thấy người khác bị ức hiếp huống chi còn do lỗi của mình.



Vu Lương Nguyệt trở lại dưới đài, vẻ mặt chán nản, Vu Vạn Phương vừa định an ủi hắn mấy câu, không ngờ hắn không báo một tiếng, vung đao liền bổ về phía Thần Tinh.



Thần Tinh căn bản không phòng bị, chờ lúc kịp phản ứng đao cũng đã đến trước gót chân, hắn giật mình, nghiêng người khó khăn lắm mới né qua, liền lăn một vòng tránh ra, nhưng Vu Lương Nguyệt đuổi theo không thôi, Thần Tinh bị dồn đến bên cạnh bàn, Vu Lương Nguyệt lại bổ một đao xuống, ra tay tàn nhẫn, căn bản là muốn giết chết Thần Tinh.



Ngay trong thời khắc nguy cấp, “Đương” một tiếng, một thanh đao chống trước đao của Vu Lương Nguyệt, Lạc Đồng Thanh rút đao chắn phía trước Thần Tinh, bảo “Sư huynh, ngươi điên rồi?”



Vu Lương Nguyệt nhìn Lạc Đồng Thanh một cách hung tợn, “Ngươi đừng cho là ta không biết, là hai thầy trò các ngươi hại ta!”



Lạc Đồng Thanh cau mày, bảo “Cái gì?” Kỳ thực, Lạc Đồng Thanh căn bản không chú ý dấu tay trên y phục Vu Lương Nguyệt, chẳng qua là thấy hắn tỉ võ thua, cũng đích xác, hắn đánh không lại Mạc Nhất Tiếu.



Thần Tinh bị dọa sợ, núp ở phía sau Lạc Đồng Thanh, bảo “Ta căn bản không biết chuyện này, ngươi đừng ngậm máu phun người!”



Triển Chiêu cau mày, xem ra càng ngày càng nghiêm trọng.



Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu lại, bảo “Miêu nhi, ngươi đoán nếu như dấu tay này đặt trên người Lạc Đồng Thanh, hắn sẽ làm sao?”



Triển Chiêu hơi sửng sờ, suy nghĩ một chút, bảo “Hắn đại khái sẽ không để ý tới, hoặc là cởi bỏ áo khoác, nghiêm túc đánh tiếp đi.



“Cho nên nói a, một dấu tay thì thế nào?” Bạch Ngọc Đường mỉm cười lạnh lùng, bảo “Vu Lương Nguyệt chẳng qua là tìm một cái cớ để phát tiết cho sự thất bại của chính mình mà thôi, ngươi tưởng hắn vì dấu tay kia thật sao… Phải nói, là hắn may mắn mới phải.”



“Nói như thế nào?”Triển Chiêu không hiểu, thầm nói, như vậy còn may mắn hả?



“Võ công của hắn, như thế nào cũng không thể thắng Mạc Nhất Tiếu, ngươi nghĩ đi… Hắn sau này gặp người, hoàn có thể nói là bởi vì mình bị người ám toán, Mạc Nhất Tiếu thắng không vẻ vang… Ngươi căn bản là đã giúp cho hắn.”



Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, bật cười, “Cưỡng từ đoạt lý.”



Bạch Ngọc Đường sáp qua, cười nói, “Ta chính là cưỡng từ đoạt lý, thế nào? Dù sao, chuyện này không cho ngươi thừa nhận, đừng vì loại người như Vu Lương Nguyệt mà liên lụy bản thân, đối xử tốt với người khác cũng phải xem đối tượng, Vu Lương Nguyệt và Vu Vạn Phương Vu Vạn Hải, nghĩ mọi cách ức hiếp Lạc Đồng Thanh, cái này gọi là Trời cao có mắt!



Triển Chiêu nghe xong suy nghĩ một chút, bảo “Hao tử, bọn họ là đồng môn của ngươi, ác như vậy a?”



Bạch Ngọc Đường khiêu mi, bảo “Không phải đã nói với ngươi sao, không ai có thể so sánh cùng ngươi.”



Triển Chiêu nghe xong khẽ mỉm cười, gật đầu một cái, bảo “Ân, ta nghe lời ngươi, không thừa nhận, làm bộ như không biết.”



Bạch Ngọc Đường cười cười, nắm một lọn tóc của Triển Chiêu, cười nói, “Mèo ngoan.”



Triển Chiêu trong lòng mịt mù, vừa ấm vừa loạn, luôn cảm thấy, bản thân và Bạch Ngọc Đường cùng nhau làm một chuyện xấu, bất quá… Cảm giác cũng không tệ lắm.