Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 85 : Đệ bát thập ngũ thoại vũ, ba cục định thắng bại

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi ra ngoài, chỉ thấy trên đài đã có người đang so chiêu, tỉ võ là một võ sĩ Thổ Phiên và một hậu sinh trẻ tuổi của môn phái Trung Nguyên, hai người đang đánh đến khó phân thắng bại.



“Ân.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Môn phái nào vậy? Võ công không tồi.”



Triển Chiêu cau mày, đối Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nói, “Đây không phải dùng võ công Thiếu Lâm à? Thời này người xuất gia cũng đến tỉ võ chiêu thân sao?”



Bạch Ngọc Đường ngẩn người, ngay sau đó cũng bật cười, bảo “Đoán chừng muốn hoàn tục đi.”



“Người Thổ Phiên đó…” Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Chiêu thức võ công thật đặc biệt nhỉ.”



“Ân, đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.



Trong lúc nói chuyện, Đường Di đi đến bên cạnh hai người, nhỏ giọng nói, “Đám người này bất quá là tiểu lâu la, trong đám võ sĩ Thổ Phiên cũng có mấy tên lợi hại.”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn hắn, “Ngươi nhận ra?”



“Khụ khụ.” Đường Di ho khan một tiếng, bảo “Ta dầu gì cũng cùng người phía tây qua lại tương đối nhiều, Thổ Phiên cách Thục Trung chúng ta không xa, hơi có nghe thấy.”



“Nhưng dường như bọn họ không nhận ra ngươi nha?” Bạch Ngọc Đường hỏi, ” Danh khí Đường Tứ cũng không nhỏ đi?”



“Ta cần bọn họ nhận ra ta làm gì?” Đường Di hơi đắc ý nói, “Các cô nương Thổ Phiên đều nhận ra ta là được rồi.”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo bản năng giật khóe miệng.



“Vương thị Thổ Phiên… chính là tên đại bổ đại tượng, tại Thổ Phiên cũng xem như rất nổi tiếng, gần đây thế cục Thổ Phiên rất căng thẳng, đoán chừng hắn là vì tranh đoạt ngôi hoàng đế mà tập hợp nhiều võ lâm nhân sĩ như vậy bán mạng cho mình, tranh Minh Linh chắc cũng là để đoạt vị hay gì đó.”



“Cần Minh Linh và chuyện hắn đoạt vị thì liên quan gì nhau?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, hơi có chút không hiểu hỏi, “Có được Minh Linh thì giỏi lắm là võ công khá hơn chút, cũng không phải là giỏi võ là có thể làm hoàng đế.”



“Ta cũng đâu biết.” Đường Di nhún nhún vai, “Minh Linh rất quỷ dị, nghe nói trừ luyện công, còn có những tác dụng khác.”



“Nga?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt, đồng thời nghĩ đến chuyện lúc trước Nguyên lão gia tử nói, Tà Vọng và Mạc Cơ sau khi lấy được đao đều xuất hiện triệu chứng kỳ quái, có thể nào liên quan đến tác dụng khác của nó?



Đang nói chuyện với nhau, liền nghe thấy trong đám người truyền tiếng khen hảo… Không bao lâu, chỉ thấy võ sĩ Thổ Phiên bị nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên đạp xuống đài.
Đưa tay muốn cầm ngọc phật, Bạch Ngọc Đường thu trở lại, nhìn Triển Chiêu.



Triển Chiêu mỉm cười, hỏi Mạc Nhất Tiếu, “Ngươi có mục đích gì?”



Mạc Nhất Tiếu không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn hai người.



Bạch Ngọc Đường thấy hắn không muốn nói gì, xem ra ngọc bội cũng không phải là hắn cố ý lưu lại, mà là không cẩn thận rơi xuống, liền trả ngọc bội lại cho hắn.



Mạc Nhất Tiếu nhận lấy ngọc bội thu vào, xoay người quay về, chỉ thấy môi hắn khép mở, thấp giọng nói, “Yêu đao đã mất, người được yêu đao có thể dẫn đến tinh phong huyết vũ.” Nói xong, bỏ đi.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy kỳ quái, xem ra Mạc Nhất Tiếu thật sự là có ẩn tình khác… Nhưng mới vừa rồi, hắn nói mấy lời đó là có ý gì? Được yêu đao là có thể nhấc lên tinh phong huyết vũ… Theo ý của hắn, yêu đao là thật đã mất, không nằm trong tay người Thổ Phiên, cũng không ở chỗ Cuồng Đao Môn… vậy thì yêu đao đi nơi nào?



“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.



Triển Chiêu khẽ lắc đầu, quả thực cũng không nhìn ra môn đạo gì, huống chi tên Mạc Nhất Tiếu nói chuyện một nửa giữ một nửa, làm cho người ta lơ mơ không rõ hà.



Hai người bất đắc dĩ, đành phải ra ngoài thêm lần nữa… Chỉ thấy võ sĩ Thổ Phiên lúc này đang kháng nghị, thì ra, Thần Tinh lại buộc pháo vào đuôi của mấy con ngựa, có mấy con ngựa bị đốt trụi đuôi.



Đạt Bố hơi đau lòng con bảo mã của hắn, mà võ sĩ Thổ Phiên trên đài vốn đã rơi hạ phong, bị một trận rối loạn làm phân thần, lại để cho vị bên võ lâm Trung Nguyên đánh bại.



Như vậy, võ lâm Trung Nguyên thắng hai trận, tinh thần đại chấn, mà võ sĩ Thổ Phiên thì tức giận bất bình, Đạt Bố tức giận nói, “Võ lâm Trung Nguyên các ngươi thế nhưng chơi xấu trong khi tỉ võ, thật là ti tiện vô sỉ!”



“Ai.” Đường Di cười nói, “Như vậy là không đúng a, nên nói ngựa Thổ Phiên các ngươi nhát gan mới đúng, không phải là vài tiếng động thôi sao, làm sao đã giật mình chạy tán loạn vậy?”



“Tóm lại cứ đấu như vậy thì quá phiền toái, các ngươi nhiều người, rõ ràng chúng ta thua thiệt một ít!” Đạt Bố khoát tay chặn lại, bảo “Theo ta thấy, dứt khoát, ba cục hai thắng! Phe ta và bên ngươi lựa chọn ra ba người để tỷ thí, nếu không cứ tiếp tục đánh như vậy, cho dù có đánh đến sáng mai cũng không phân ra thắng bại được.”



Đường Di vui mừng, thầm nói, chờ chính là những lời này của ngươi, mỉm cười gật đầu, bảo “Cũng được, ba cục hai thắng!”



“Thí sinh tự chúng ta chọn, nhưng thứ tự đối trận, phải rút thăm quyết định.” Vô Mặc Tử bên cạnh Đạt Bố mở miệng nói, “Không biết, các vị võ lâm nhân sĩ, có dị nghị gì không?”



Tất cả mọi người nhìn Nguyên lão gia tử, Nguyên lão gia tử nhìn chung quanh một chút, lắc đầu, “Không ý kiến, cứ làm như thế đi, ba cục hai thắng!”