Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không
Chương 98 : Thuyền ma đích thực
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
Thuyền ma vừa xuất hiện, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liền liếc nhau, đồng thời nhảy ra ngoài cửa sổ cùng tiến thẳng vào đại mạc.
Lạc Đồng Thanh cùng Đường Di vừa bay theo đuổi kịp hai người kia, hai huynh đệ Mạc gia cũng đi ra.
“Tiểu vương gia, chúng ta cũng đi xem thử hay không?” Hắc Sơn chân nhân hỏi Đạt Bố, Đạt Bố nhíu mày nghĩ nghĩ nói “Đi xem cũng tốt nhưng cần phải cẩn thận, thứ này thoạt nhìn thật sự tà môn!”
Mọi người gật đầu, Hắc Sơn chân nhân mang theo Mạc Tiếu phi thân ra khỏi khách điếm, đuổi theo.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu thi triển khinh công chạy vội về phía bên trong đại mạc, liền nhìn thấy một cái thuyền lớn ẩn ẩn hiện hiện, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi “Miêu nhi, thuyền lớn kia như thế nào không động đậy?”
Triển Chiêu cũng cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy con thuyền càng lại gần càng thấy to lớn, so với bình thường phải lớn hơn nhiều lắm, hơn nữa vững vàng sừng sững bên trong sa mạc, cũng không nhúc nhích.
“Ngọc Đường, có chút cổ quái.” Triển Chiêu vừa chạy vừa nói “Ta cảm thấy không giống thuyền lớn.”
Lúc này, Bạch Ngọc Đường cũng phát hiện… con thuyền ma kia nằm ngay giữa sa mạc, lại gần nhìn mới phát hiện ra đó căn bản không phải thuyền, mà là một toàn thành có hình dáng giống một con thuyền…. là một dạng kiến trúc cổ.
“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường đến gần cổ thành rồi dừng lại, ngẩng mặt nhìn nhìn nói “Hình như là một tòa thành đổ nát.”
“Đúng, thật cũ kỹ.” Triển Chiêu cũng nhíu mày.
“Phía dưới giống như còn có một phần bị chon vùi trong cát.” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ “Phỏng chừng tòa thành này trước đây bị chôn dưới nền đất, sau đó bão cát đại mạc nổi lên, thổi cát đi nên dần dần hiện ra.
“Cũng có thể.” Triển Chiêu gật gật đầu hỏi “Sao lại có người cố ý kiến tạo thành cổ theo hình dạng thuyền nhỉ?”
Lúc này, Đường Di, Lạc Đồng Thanh ở phía sau cùng Thần Tinh Nhi hổn ha hổn hển chạy tới.
“A!” Thần Tinh Nhi kinh ngạc nhảy dựng nói “Oa, thì ra là một tòa thành cũ nát! Làm ta cứ tưởng là thuyền ma.”
“Vậy giờ chúng ta vào xem hay là chờ ban ngày?” Lạc Đồng Thanh hỏi.
“Ân.” Triển Chiêu sờ sờ cằm nói “Ban ngày nhìn không thấy, phỏng chừng là bị bão cát che lấp mất.”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ nói “Hiện tại đi vào không an toàn, dù sao cũng là cổ thành, vạn nhất gặp phải cơ quan, chúng ta ngay cả cây đuốc cũng không đem theo.”
Hai người mang theo Lạc Đồng Thanh tới trước cửa đại doanh lại bị thủ vệ ngăn cản, Triển Chiêu đang muốn lấy lệnh bài trong thắt lưng ra, nhưng Thần Tinh Nhi không thể đợi được, ở cửa hô to “Công Tôn tiên sinh, mau tới cứu sư phụ ta!”
Công Tôn cùng Bàng Thống trong đại trướng chụm đầu nghiên cứu địa thế sa mạc cùng địa hình Thổ Phiên, chợt nghe thanh âm bên ngoài, vội vén màn trướng lên.
Lúc này, thủ vệ đã để Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiến vào, Triển Chiêu vừa thấy Công Tôn liền nói “Tiên sinh, hắn trúng độc!”
Công Tôn nhanh chóng chỉ tay vào lều lớn của mình nói “Nâng vào đi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đem người vào trong đại trướng.
Công Tôn nhìn thương thế liền nhíu mày hỏi “Chuyện gì đã xảy ra?”
Triển Chiêu nói đại khái một chút chuyện con thuyền ma cùng cơ quan trong đó.
Bàng Thống có chút buồn bực “Tình huống này giống như là bên trong cổ thành có người…Không giống như là cơ quan tự động, cơ quan cơ bản đều là duy nhất, làm sao có thể lặp lại nhiều lần?”
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu tỏ vẻ hoài nghi.
Công Tôn nói “Triển hộ vệ, Bạch thiếu hiệp, các ngươi bảo vệ tâm mạch của hắn, ta muốn rút tên ra trước.”
“Được!” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhanh chóng vận công bảo vệ tâm mạch Lạc Đồng Thanh.
“Sư phụ, người phải cố sống a.” Thần Tinh Nhi tội nghiệp ghé vào bên giường nhìn Lạc Đồng Thanh hai mắt nhắm nghiền, trong lòng thầm mắng chính mình – đều do ngươi không tốt, cứ thích kém miếng khó chịu, sư phụ nếu không phải vì cứu ngươi cũng sẽ không bị trọng thương, ngươi thật vô dụng!”
Lúc tên được rút ra, Lạc Đồng Thanh chảy rất nhiều máu, lại còn toàn là máu đen, nhưng chung quy là vẫn sống, không có tắt thở.
Công Tôn dùng ngân châm giúp hắn trừ độc, cũng may là Công Tôn cẩn thận, lần này sợ trúng mai phục nên mang đến rất nhiều dược liệu, quả nhiên luc này đã có thể phát huy tác dụng.
Trải qua một đêm trị liệu, Lạc Đồng Thanh chuyển nguy thành an, độc được giải.
Thần Tinh Nhi thở phào một hơi, mọi người cũng đều an tâm, Công Tôn cầm mũi tên độc lên tỉ mỉ xem xét, bỗng nhiên nói “Ừm…Tên độc này hình như ta đã từng thấy.”