Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 99 : Tiến vào động Tà Ma

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


“Đã từng thấy qua?” Triển Chiêu có chút giật mình, hỏi Công Tôn “Tiên sinh từng gặp qua loại mưa tên này ở đâu?”



Công Tôn nhíu mày, nói “Trong một tài liệu lịch sử có ghi lại về loại đồ vật này.” Nói xong, Công Tôn ngồi xuống hỏi kỹ mọi người “Loại mưa tên này có phải cuồn cuộn không ngừng mà phóng tới, giăng khắp trời, hơn nữa trải qua nhiều năm vẫn không thay đổi, giống như là có người đang âm thầm điều khiển?”



Triển Chiêu gật gật đầu nói “Đúng là như thế.”



“Vậy thì đúng rồi.” Công Tôn nói “Loại tên này kỳ thật gọi là Khiếu ngư võng vũ tiễn, đã thất truyền rất nhiều năm, thường dùng làm vũ khí phòng hộ trong các phần mộ hoặc địa cung của Đại Hán.



“Nói cách khác, loại này không phải có người ở bên trong điều khiển?” Bạch Ngọc Đường hỏi.



Công Tôn lắc đầu “Dĩ nhiên là không phải, hoàn toàn tự động. Loại ám khí này thích hợp sử dụng trên sa mạc, lợi dụng bão cát sa mạc, chỉ cần có bão cát phối hợp, mưa tên liền trở về nền đất, mà ở sa mạc phía trên có cơ quan cực lớn cùng loại ngư võng (lưới đánh cá), có thể tiếp được loại tên này. Từ lúc cơ quan khởi động cho đến khi phục hồi nguyên trạng cần phải mất thời gian 2 ngày.”



“Hai ngày….” Triển Chiêu nghĩ nghĩ “Nói cách khác, ngày mai chúng ta đến sẽ không có chuyện gì?”



Công Tôn gật gật đầu nói “Đúng vậy, bất quá ta không đề nghị các người ngày mai đến.”



“Ý của tiên sinh là nên chuẩn bị trước rồi hãy đi vào?” Triển Chiêu hỏi.



Công Tôn gật đầu nói “Các ngươi nghĩ đi, đạo cơ quan thứ nhất đã lợi hại như vậy, đạo thứ hai, thứ ba chẳng phải càng lợi hại hơn? Nếu chúng ta cứ tùy tiện đi vào, nhất định gặp nguy hiểm, cho nên cần chuẩn bị trước một chút, tránh khỏi tai họa.”



Tất cả mọi người gật đầu, Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ hỏi “Vậy chuẩn bị cái gì?”



“Thì là….cây đuốc.” Công Tôn nói “À, một ít dược vật…” Nói xong, xoay mặt qua nhìn.



Triển Chiêu cũng lên tiếng “Ách…Còn có đồ ăn?”



Bạch Ngọc Đường vô lực nhìn y “Miêu nhi, ngươi chuẩn bị ở bên trong bao lâu?”



Triển Chiêu nghĩ nghĩ, bằng không mang theo ít điểm tâm?



“Liền dành một ngày chuẩn bị đi, ta đem đại quân an bài tốt, các ngươi cũng đã cả đêm không ngủ, trở về nghĩ ngơi chút đi.” Bàng Thống đối mọi người nói “Lạc Đồng Thanh bị thương vừa khỏi, mọi người về nghỉ ngơi trong chốc lát, chúng ta đi chuẩn bị đồ, ngày mai xuất phát đến Tà Ma động.”



Mọi người nhìn nhau liếc mắt một cái đều cảm thấy đề nghị này không tồi.



Lạc Đồng Thanh bị thương kỳ thật không nặng, chỉ là độc kia có chút bá đạo, bởi vậy lập tức gục tại chỗ, nhưng giờ độc tính đã trừ, vết thương bên ngoài cũng đã băng bó tốt, ngủ một chút liền có thể tỉnh lại.



Thần Tinh Nhi liền ghé vào bên cạnh giường, đại khái là cũng mệt mỏi, đang ngủ. Lạc Đồng Thanh chỉ cảm thấy vết thương có chút mơ hồ đau ở ngoài, cái khác cũng đã không còn khó chịu.



Lúc này, chỉ thấy rèm cửa được vén lên, Triển Chiêu đi đến thấy Lạc Đồng Thanh đã tỉnh, liền cười nói “Tỉnh rồi a? Cảm thấy thế nào?”


“Nói cách khác, thông đạo chắc hẳn rất thấp?” Đường Di hỏi.



“Rất có thể.” Triển Chiêu gật gật đầu “Nhưng cũng có thể là phía dưới phủ kín bởi cái gì đó mềm mại, bởi vậy viên đá khi đáp xuống mới không phát ra âm thanh.”



“Ở chỗ này nói cũng không được gì, chi bằng cứ vào xem?” Bạch Ngọc Đường hỏi.



Triển Chiêu biết hắn từ trước đến nay gan lớn, kỳ thật không chỉ riêng hắn, những người ở đây có người nào là nhát gan? Mọi người đều hiếu kỳ, muốn biết bên trong đến tột cùng có cái gì.



Đốt đuốc, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đi trước, Bàng Thống cùng Công Tôn đi ở giữa, Đường Di đi cuối… Mọi người cùng nhau thật cẩn thận mà bước vào cái động đen tuyền kia, thẳng bước xuống không đáy.



Vừa mới tiến vào động, liền phát hiện một việc khá thần kỳ – thềm đá này không phải thẳng tắp đi xuống mà là xoay quanh đi xuống, mọi người giơ cây đuốc vừa mới chuyển qua mấy vòng…Ánh sáng từ lối vào ở phía sau đã không còn tăm hơi, lâm vào một mảnh bóng tối.



Mọi người càng thêm vài phần cẩn thận, chậm rãi đi xuống dưới, nhưng là… Bậc thang này thật sự không ngắn, đi thật lâu cũng không thấy cái gì khác, ngoài bậc đá vẫn chỉ là bậc đá.



“Sao còn chưa tới?” Đường Di có chút mất kiên nhẫn “Cảnh tối lửa tắt đèn như này, khi nào mới kết thúc?”



Triển Chiêu vỗ vỗ túi bên người, tâm nói…Hoàn hảo, mang theo lương khô dùng cho ba ngày.



Bạch Ngọc Đường thấy hành động của hắn thú vị, liền nói “Miêu nhi, tâm tình của ngươi cũng không tệ lắm nhỉ?”



Triển Chiêu nhún nhún vai – kỳ thật tâm tình hắn không tệ cũng là đương nhiên thôi, đường vào thuận lợi hơn nhiều so với hắn nghĩ a, hắn còn tưởng đi xuống bậc thang sẽ phải ứng phó với các loại cơ quan khủng bố cơ…Nhưng mà trên bốn vách tường trống trơn, chỉ là vách đá được điêu khắc bình thường.



“Chúng ta đi đã 900 bậc thang.” Công Tôn đột nhiên mở miệng.



Tất cả mọi người hoảng sợ đảo mắt nhìn hắn, Bạch Ngọc Đường giật mình hỏi “Công Tôn tiên sinh, ngươi tính?”



“Ừm.” Công Tôn gật đầu nói “Cổ nhân thường lấy chín làm số may mắn, chờ chúng ta đi đến chín trăm chín mưới chín bậc, không chừng là tới mặt đất, nếu lúc đó còn không có điểm cuối… thì nơi này nhất định còn có kỳ hoặc!”



Tất cả mọi người gật đầu, vừa đi xuống dưới, vừa yên lặng nhẩm đếm… Quả nhiên, đến bậc thang thứ chín trăm chín mươi chín, phía trước đột nhiên xuất hiện đất bằng, tầm nhìn cũng mở ra, mọi người cùng tiến vào một căn phòng nhỏ, phía trước có hai cánh cửa rất lớn, trên cửa viết vài chữ. Tuy rằng đã cũ và bong ra từng mảng, nhưng chữ viết vẫn còn khá rõ, chỉ thấy ba chữ – Tà Ma động.



Triển Chiêu khẽ nhíu mày, mọi người đối mặt đều biết rằng Tà Ma động này thật hay giả, Bạch Ngọc Đường đột nhiên vỗ vỗ Triển Chiêu.



Triển Chiêu xoay mặt, chỉ thấy hắn cúi đầu tựa hồ là đang tìm cái gì.



“Ngọc Đường, làm sao vậy?” Triển Chiêu hỏi.



“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu “Viên đá của ta… Ngươi có thấy không/”



Triển Chiêu sửng sốt, mọi người liếc nhau, khối mặc ngọc phi hoàng thạch kia của Bạch Ngọc Đường hẳn là dừng ở chỗ này, nhưng nơi này không có, chỗ bậc thang vừa xuống cũng không thấy…Vậy, viên đá kia đâu?