Lãng Tử Xinh Đẹp

Chương 14 :

Ngày đăng: 16:40 18/04/20


Dòng nước róc rách bao phủ quanh cơ thể, tràn ra khỏi bồn tắm thành những thác nước.



Cô gối lên vai anh, rũ mắt, không dám nghĩ nhiều.



Lúc vừa bắt đầu cô còn rất căng thẳng, nhưng anh không làm chuyện gì khác, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, nằm ngửa tựa vào thành bồn tắm, nhắm mắt.



Cô hơi thả lỏng, nhưng cô có thể nhìn thấy xương quai xanh khiêu gợi của anh, cũng có thể nhìn thấy giọt nước trượt trên lồng ngực ngăm đen của anh. Trong miệng cô dường như còn có hương vị của môi lưỡi anh.



Cô không thể quên được cảm xúc vừa rồi, cảm xúc dục vọng mê người mà mãnh liệt.



Dục vọng của anh.



Khi tưởng tượng va chạm mãnh liệt mà khiêu gợi kia tiến công vào trong đầu, trong nháy mắt cô tỉnh lại, cảm xúc kia chân thật đến mức làm cô nín thở kinh hoảng.



Người đàn ông này muốn cô.



Cho dù có nước ấm vây quanh, mỗi một tấc da thịt cô kề sát vào anh vẫn cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của anh.



Hơi thở của Đàm Như Nhân trở nên dồn dập, tay nhỏ bé không tự giác che trước ngực, siết chặt thành nắm tay.



Tôi không phải súc sinh. . . . . .



Câu anh nói lướt qua trong đầu.



Cô tin anh, ngực cô bắt đầu hô hấp phập phồng theo quy luật của anh.



Sau đấy, cô phát hiện ra anh đang đếm cừu.



Cô có thể nhìn thấy hình ảnh cừu nhảy qua hàng rào.



Nhẹ nhàng chớp mắt, cô hơi ngạc nhiên, nhưng mấy con cừu vẫn ở trong đầu.



Cô không cố gắng dò xét suy nghĩ của anh, cô không dám.



Bình thường cô có thể ngăn ý nghĩ của người khác chảy vào, nhưng cảm xúc vừa mới trải qua va chạm, bức tường của cô đã sụp đổ, cô không thể ngăn được, cô sợ tới mức muốn chết. Nhưng ý chí của người đàn ông này rất mạnh, lớp phòng vệ của anh rất dày. Cô phát hiện nếu mình không cố ý nhìn thì sẽ không cảm nhận được nhiều, chứ đừng nói đến việc biết được ý nghĩ của anh, nhìn thấy hình ảnh rõ nét như vậy.



Nhưng cảnh tượng đáng yêu này rất rõ ràng, cừu của anh là màu đen, đều cùng một màu.
“Đàm Như Nhân?”



Làn da cô nổi da gà.



“Không. . . . . . Đại khái. . . . . . Tôi không rõ. . . . . .” Cô mở miệng muốn nói qua loa đề tài này, nhưng câu chữ lại run run không có một chút sức thuyết phục.



“Sao lại thế này?” Anh ra tay, nâng cằm cô lên, “Cô từng bị động kinh sao?”



Cô nhắm nghiền mắt lại, chỉ cảm thấy được sự quan tâm truyền đến từ đầu ngón tay anh.



“Có hay không?” Anh hỏi.



Lòng cô bao trùm cảm xúc ấm áp kia, bất an được xua tan một chút. Đã qua nhiều năm như vậy, dường như không có ai sau khi biết năng lực của cô còn nguyện ý chủ động chạm vào cô.



Cô nghi ngờ anh biết cô đang làm gì, có lẽ anh thật sự biết. Cô mở mắt ra nhìn người đàn ông trước mắt, sau đấy cô hiểu cô không thể nào nói dối anh được.



“Không. . . . . . Không có. . . . . . Tôi không bị lên cơn động kinh. . . . . .”



Anh nhíu mày, không tiếng động hỏi.



“Cảm xúc quá mạnh mẽ sẽ quấn lấy tôi. Có vài cảm xúc không tốt. . . . . . Tôi sẽ. . . . . . Cơ thể của tôi không thể chịu nổi. . . . . .” Cô bám chặt mép giường, cổ co rút.



“Sau đấy?” Anh truy hỏi, biết sau đó còn tiếp.



“Sau đấy. . . . . . Tôi. . . . . . Vừa mới. . . . . .” Cô cảm thấy ngực rút chặt, thừa nhận: “Tôi nghĩ tôi vừa mới. . . . . . Nhìn thấy. . . . . . Cảm nhận được một vụ án mạng. . . . . .”



“Cô đùa sao?” Anh nhíu mày.



“Tôi cũng hi vọng tôi đang nói đùa. . . . . .” Sắc mặt Như Nhân tái nhợt như tuyết, đau khổ nhìn anh, “Như vậy không đúng, trước kia sẽ không như vậy. Tôi không thể nào cảm ứng được xa như vậy. . . . . .”



Anh buông lỏng tay đang chạm nhẹ lên cằm cô, nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu, hỏi: “Có ý gì?”



“Cô ấy là người nước ngoài, hung thủ cũng vậy. Trước kia tôi chỉ có thể cảm ứng được gần, cùng lắm thì vài km. . . . . .” Cô nhìn anh, cả người ngập trong bất an, phức tạp nói: “Nhưng vừa nãy. . . . . . nhìn giống nước ngoài”



Trước đây, anh cho rằng mình biết tiếp thu cảm xúc cô nói nghĩa là gì. Nhưng bây giờ, anh mới phát hiện ra anh sai rồi. Cô nói cô sẽ bị cảm xúc mãnh liệt kéo đi, lúc này anh mới thật sự hiểu được vì sao cô cần chuyển đến nông thôn.