Lãng Tử Xinh Đẹp

Chương 15 :

Ngày đăng: 16:40 18/04/20


Cô không chỉ cảm nhận được cảm xúc của kẻ điên, ma men hoặc cãi nhau, không chỉ bị ác mộng ảnh hưởng, cô có thể cảm ứng được hiện trường giết người.



Ông trời ơi, cô gái này còn chưa phát điên, quả thực là kỳ tích.



Cô rất rối loạn, hơn nữa còn sợ hãi. Môi cô run rẩy, thái dương giật giật, đáy mắt chứa đầy sợ hãi. Trong chớp mắt, anh thấy tinh thần của cô hơi hoảng loạn, sợ hãi hiện lên trên mặt.



Biết cô nhớ lại vụ án mạng kia, anh không chút suy nghĩ, bắt đầu mở miệng: “Cô nói khi học cấp hai cô thầm yêu tôi.”



Như Nhân hoàn hồn, cúi mặt xuống.



Lại một lần nữa, anh đột ngột cắt đứt suy nghĩ của cô, dường như anh biết cô đang nghĩ gì cho nên cố ý dẫn dắt sự chú ý của cô rời đi.



“Tôi không nói như vậy.” Cô không dám ngẩng đầu nhưng lại ngụy biện .”Tôi nói thích, không phải nói thầm yêu.”



Anh không tranh luận với cô về hai từ đồng nghĩa này, vừa dịu dàng lau khô cho cô vừa trần thuật một sự thật hiển nhiên: “Cô bây giờ còn thích tôi.”



Cô mím môi, không để ý, nắm vặn khăn tắm trên người, vịt chết còn cứng mỏ nói: “Đó. . . . . . Đó là anh đẩy ngã tôi xuống đất, còn tự kéo tôi lục lọi lung tung khắp nhà tôi.”



Tuy giọng nói cương quyết nhưng mặt cô lại đỏ, màu hồng phấn nhàn nhạt, hơi xấu hổ.



Anh thu tay, để khăn lông trên đầu cô, đi về phòng tắm lấy máy sấy.



Nhìn qua gương, anh có thể thấy cô gái kia lấy khăn lông che nửa gương mặt, ngồi cuối giường liếc trộm anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đỏ.



Anh thích nhìn mặt cô đỏ ửng, thẹn thùng vì anh.



Dù là vì nguyên nhân gì, cô gái này bị anh hấp dẫn.



Không hiểu sao tâm trạng anh trở nên tốt hơn, nhưng anh không biểu hiện ra mặt, anh không thích ở vào thế yếu. Mà năng lực của Đàm Như Nhân khiến anh thấy không dễ chịu, dường như bị thiếu một chút lợi thế.



Đụng chạm, trọng điểm là đụng chạm.



Cô nói cô đã học cách khống chế, phải chạm vào đối phương mới có thể đọc tâm.



Đồ Cần cũng cần chạm vào vật thể mới có thể đọc được tàn niệm người ta để lại.



Ở phương diện nào đó, thật ra anh rất muốn cách xa cô gái phiền phức này.



Anh không hiểu, bản thân biết rõ cô rất phiền phức, vì sao vẫn còn ở đây, vì sao lại tìm đến cô, vì sao còn chạm vào cô, vì sao không rời đi.



Tầm mắt của cô lưu luyến sau lưng anh. Chỗ đó có vết sẹo mới vừa tròn hai tháng.



Cứt chó.



Anh bỗng nhiên xoay người, cho rằng cô sẽ xấu hổ lúng túng thu lại tầm mắt, nhưng cô không. Viên đạn xuyên qua cơ thể anh, để lại vết sẹo ở thắt lưng và trước bụng anh. Cô trừng mắt nhìn chỗ đó, sắc mặt hơi trắng bệch, sau đó từ từ nâng cao tầm mắt, nhìn thẳng vào mắt anh.
Tiếng cửa đóng văng vẳng trong phòng, tiếng ông ông vang bên tai lại không thể ngăn cản những lời Đàm Như Nhân nói.



Tôi ở đấy.



Cô nói.



Tôi có thể thấy. . . . . . Tôi cảm nhận được một án mạng. . . . . .



Anh nghĩ cô có khả năng nhìn thấy nhưng không ngờ cô thật sự ở đó.



Đương nhiên anh có cảm giác tội lỗi. . . . . . Bằng không anh sẽ không gặp ác mộng. . . . . .



Anh không biết bản thân mình lại đang làm cái quỷ gì nữa. Anh không biết anh muốn nghe cô nói thế nào. Nhưng anh không thể nào ngờ cô lại nói những lời đó.



Tôi ở đấy.



Cứt chó!



Cô nhìn thấy không phải là ác mộng của anh, cô có mặt ở hiện trường, cô đã ở đó. Cô cho rằng cô biết chân tướng, nhưng ngay cả đương sự như anh cũng không biết thì làm sao cô có thể biết được cái chân tướng cứt chó gì?



Nhưng cô tỉnh táo, cô nhìn thấy, cô nói mẹ muốn cứu anh.



Bà ấy yêu anh. . . . . . Bà ấy không hi vọng anh oán trách xúc phạm bản thân như vậy. . . . . .



Nhưng bà ấy đã chết, sau khi đưa đi cấp cứu bà vì mất máu quá nhiều, thoi thóp hai ngày vẫn chết, không hề tỉnh lại lần nào.



Gương phủ đầy hơi nước, một người đàn ông trừng mắt nhìn lại anh, trong mắt có sự tàn bạo hung ác, thoạt nhìn anh giống hệt người đàn ông tàn nhẫn kia.



Sống lưng run rẩy, anh đột mở vòi nước xoay người đưa đầu dưới cột nước lạnh như băng.



Nước lạnh thấu xương chảy ướt đầu anh, anh mở to miệng thở phì phò. Anh không giống ông ấy.



Giọng nói dịu dàng khàn khàn của cô quanh quẩn bên tai.



Anh rất hi vọng cô nói thật, anh rất hi vọng cô thật sự hiểu được chân tướng là gì.



A Lãng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt ướt đẫm trong gương kia, rốt cuộc cũng nhìn thấy chính mình.



Anh không phải là cha anh, anh sẽ không biến thành người tà ác. . . . . .



Đàm Như Nhân hiểu rõ cảm xúc và ý nghĩ của anh.



Chính chuyện này khiến anh mất đi bình tĩnh vốn có.