Lãng Tử Xinh Đẹp
Chương 2 :
Ngày đăng: 16:40 18/04/20
“Cô ơi, có bí đao không?”
“Có, đương nhiên là có. Người đẹp muốn nấu canh sò bí đao sao?” Thấy trên tay khách cầm một túi sò, cô cầm bí đao còn tiện tay tặng một củ gừng.”Đây, của cô đây.”
Vị khách được gọi là người đẹp kia cầm bí đao và gừng, vui vẻ rời đi.
“Cô có nấm hương Puli không? À, đúng rồi, tôi còn muốn một cây bắp cải Lê Sơn nữa.”
“Nấm hương Puli ở bên cạnh, bắp cải Lê Sơn ăn ngọt và ngon nhất, anh thật lợi hại, rất biết chọn! Muốn nhân tiện lấy chút cà rốt hữu cơ không? Xào hay hầm canh đều rất ngon!”
Đang lúc cô liên mồm tán gẫu đẩy mạnh tiêu thụ với khách, đột nhiên có người lớn tiếng gọi tên cô.
“Như Nhân, mau mau mau, đổi tiền lẻ cho anh với, khách đang chờ anh trả tiền thừa ──”
“Thật là, không phải hôm qua đã nhắc anh phải nhớ đổi tiền lẻ rồi sao?” Đàm Như Nhân buồn cười nhìn người đàn ông từ hàng bán cá phía đối diện vội vàng chạy tới, đưa đồ trong tay cho khách, sau đó rút từ trong tạp dề ra năm trăm và một trăm tiền lẻ đổi cho đối phương.
“Cảm ơn! Hôm nào sẽ mời em ăn cơm!”
“Miễn đi, chờ anh mời, tự em nấu còn nhanh hơn!” Cô nâng tay đuổi anh, cười từ chối, “Mau về đi, khách đang đợi trả lại kia kìa.”
Tiểu Lâm bán cá ngượng ngùng gãi đầu cười ngây ngô, cầm tiền trở về quầy hàng của mình.
Như Nhân cười khẽ ra tiếng, lắc đầu, lại tiếp tục chào hỏi khách hàng.
Phiên chợ náo nhiệt, người đến người đi, chỉ chớp mắt đã hết một buổi sáng. Khi gần đến giữa trưa, đám đông cuối cùng cũng thưa dần.
Mười giờ hơn, người nên đi làm cũng đã đi làm, khách xuất hiện lúc này hơn một nửa là không vội, tốp năm tốp ba, nhàn nhã dạo chợ.
Thừa dịp vắng người, cô thu dọn rau quả trên đất tiện lấy cái giỏ đựng đồ ăn ra, người đàn ông kia xuất hiện vào lúc này.
Gần như ngay trong nháy mắt anh bước vào chợ, cô đã chú ý tới anh.
Người đàn ông dáng người khỏe mạnh, làn da ngăm đen. Trong đám khách hàng phần đông là các ông các bà nội trợ, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông cường tráng đeo kính đen như vậy có vẻ vô cùng bắt mắt.
Nhìn anh chậm rãi đi tới, sự khẩn trương khó hiểu bắt đầu bò lên sống lưng cô. Đàm Như Nhân xoay người sửa sang lại bề ngoài của bản thân. Cô vội phủi vụn đồ ăn trên tạp dề, nhanh chóng vuốt lại mái tóc đen rối bời xòa xuống trán sau một buổi sáng, còn không nhịn được sờ sờ mặt, kiểm tra xem trên mặt có còn đồ ăn vụn hay không.
Cô biết giờ mình nhìn rất ngốc*, huống hồ dù cô sửa sang lại thế nào, cũng không thể đột nhiên biến thành người đẹp vô địch thế kỷ, nhưng cô không kiềm chế được. Cô không kiềm chế được xúc động muốn kiểm tra bề ngoài của mình, giống như cô không kiềm chế được mỗi lần nhìn anh, trái tim trong lồng ngực lại giống như nai con chạy loạn.
“Hai ngàn?”
Cô phát hoảng, dùng sức lắc đầu.
“Hai trăm?” Anh hỏi lại.
Như Nhân gật đầu, lúc này thật sự chỉ ước gì anh mau đi đi, thời gian hạnh phúc luôn qua rất nhanh, tuy rằng cô rất muốn anh ở lại lâu một chút, nhưng cô sắp thiếu khí thở rồi, anh mà không đi, cô sẽ hít thở không thông rồi té xỉu cho coi.
Anh lấy ra hai trăm đồng đưa cho cô.
Cô cẩn thận cầm lấy, tránh đụng vào ngón tay đốt người của anh, vội vã nhét tiền vào túi tạp dề.
Chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Người đàn ông lấy điện thoại ra, vội bắt máy.
“Alo? Tôi đây.”
“Ừ, ừ, tôi hiểu rồi.”
“Được, không thành vấn đề.”
Anh cúp điện thoại, sau mới nghĩ ra trên tay mình còn cầm một túi rau dưa lớn. Anh nhìn cô, lại nhìn trên tay rau dưa, sau đó mỉm cười, hỏi.
“Cô có thích rau tươi trộn bơ chưng với cơm không?”
Một câu hỏi này anh nói thật trôi chảy, hơn nữa còn quá gần gũi, thật sự thật quá gần gũi.
Đó tuyệt đối không phải ảo giác của cô, anh không chỉ đứng ở trước mặt cô mà thôi, hô hấp ấm áp phất qua lỗ tai cô, giống như anh áp sát bên tai cô, khiến cả người cô run lên.
Như Nhân lắp bắp kinh hãi vội ngẩng đầu, đã thấy anh lại thật sự cúi đầu, áp bên tai cô. Cô đột nhiên ngẩng đầu, khiến cánh môi sượt qua vành tai anh.
Cô hít một hơi khí lạnh, chỉ thấy anh chậm rãi ngẩng đầu lên, con ngươi màu đen mang theo ý cười nhìn thẳng vào cô, khóe miệng khẽ cong lên.
“Giữa trưa cô có rảnh không?”