Lãng Tử Xinh Đẹp

Chương 3 :

Ngày đăng: 16:40 18/04/20


Cô lại ngây người.



Cô gái nhỏ này, môi đỏ mọng hé mở, mắt hạnh mở to.



Hôm nay cô lấy một chiếc khăn màu trắng hoa xanh để trùm đầu. Trước giờ cô chưa từng buộc khăn, nhưng có lần anh đến mua đồ thấy trên tóc cô dính lá rau cần, anh không nhịn được vươn tay gỡ xuống hộ cô. Lúc ấy, anh còn tưởng rằng cô sẽ té xỉu.



Từ đó về sau, cô bắt đầu buộc khăn trùm đầu.



Anh lẽ ra không nên trêu cô, nhưng anh không nhịn được, phản ứng của cô thật sự rất đáng yêu.



Trước kia cũng từng có người khác phái có tình cảm với anh, anh cũng học được làm thế nào nhận ra dục vọng hấp dẫn giữa nam và nữ từ rất sớm. Anh thấy chuyện này rất thú vị, cũng biết phải làm thế nào để được đối phương đáp lại.



Nói ngắn gọn, anh rất có duyên với người khác phái.



Nhưng cho tới bây giờ chưa có ai, chưa có bất kỳ ai biểu hiện rõ ràng như cô, thẹn thùng lại nhát gan. Lúc đầu anh còn tưởng rằng tính cô vốn như thế, sau này mới phát hiện không phải. Chỉ ở trước mặt anh cô mới luống cuống e lệ như vậy, đối mặt với những người đàn ông khác, cô ăn nói rất lưu loát.



Cô ngây ngốc, ngơ ngác nhìn anh, đôi môi hồng mềm mại tựa như quả mật đào chín mọng, cái miệng nhỏ nhắn vẫn hé mở nhưng mãi mà không thốt nên lời.



Không được đáp lại, anh chỉ phải mở miệng lần nữa.



“Tôi sợ mình mua quá nhiều, có lẽ cô có thể giúp tôi giải quyết một phần cơm chưng.” Đương nhiên, nếu có thể nói chuyện phiếm với cô gái dễ thương đang thầm mếm anh này, sẽ làm cơm trưa càng thêm vui vẻ.



Mắt cô mở to hơn nữa, nhưng vẫn chưa tìm được giọng nói về.



Anh cười nhìn cô, vươn tay gỡ lá khoai lang trên khăn trùm đầu của cô xuống, nói: “Mười hai giờ thu quán, tôi sẽ đến đón cô, được không?”



Được không? Được không? Đương nhiên là được ──



Trong đầu cô bưng mặt hét lớn, nhưng trong thế giới thực, Đàm Như Nhân lại chỉ có thể đỏ mặt hồng tai nhìn anh, nhép nhép miệng, lại không nói được gì. Cô dùng hết tất cả sức lực, rốt cục cũng gật được đầu.



Lại một lần nữa anh cong khóe môi, cười nhìn cô, khen ngợi: “Tôi thích khăn trùm đầu của cô, rất đáng yêu.”



Mặt cô thế nhưng lại tiếp tục đỏ hơn nữa.



Lúc này cô gái này thật sự nhìn rất ngon miệng, suýt chút nữa là anh cúi đầu hôn cô rồi.



Thật sự, suýt chút nữa mà thôi.



May mà đúng lúc này có khách vào cửa hàng, lý trí cũng quay về trong đầu người đàn ông. Anh thu tay, xoay người rời đi, để lại cô đỏ bừng cả mặt tiếp tục buôn bán.



Đàm Như Nhân mềm nhũn cả chân.
“Như, Như Nhân. . . . . . Tôi tên Đàm Như Nhân, Đàm trong nói chuyện, Như Nhân trong phương thảo như nhân .”



Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô tưởng rằng có lẽ anh sẽ nhớ ra, nhưng anh chỉ mỉm cười, nói: “Đàm Như Nhân, rất êm tai.”



Trong lòng cô nở một đóa hoa đáng yêu nho nhỏ, nhẹ nhàng lắc lư.



Cô cắn môi, thẹn thùng nhìn người đàn ông đối diện, khẽ nói một câu: “Cảm ơn.”



Nhìn cô e lệ, anh vui vẻ buông dao nĩa, vươn tay về phía cô, “Xin chào.”



Anh muốn bắt tay cô?



Cùng cô?



A, trời ạ.



Mặt hồng tim đập nhìn tay anh, cô cực lực khắc chế trái tim đập như sấm, không nên suy nghĩ bậy bạ, sau mới dám lấy dũng khí nâng tay nắm lấy bàn tay to gần ngay trước mắt .



Tay anh có chút thô ráp, nhưng vô cùng rắn chắc lại ấm áp, cô hi vọng tay mình đừng run rẩy quá rõ.



“Xin chào. . . . . .” Cô nhìn người đàn ông ở trước mắt, yếu ớt nói.



Anh cười, mở miệng tự giới thiệu, “Tôi là A Lãng, cô có thể gọi tôi là A Lãng.”



“Tôi. . . . . . Tôi biết.”



“Cô biết?” A Lãng nhíu mày.



“Tôi. . . . . . À. . . . . .” Cô hắng giọng, mở miệng nói, “Tôi là bạn học cấp hai của anh. . . . . .”



Lần này, đổi thành anh ngẩn người.



Tươi cười trên mặt anh dần biến mất, anh chậm rãi mở miệng, cực kì cẩn thận hỏi lại một lần.



“Cô nói cái gì?”



Cô có chút bất an nhìn anh, nhưng vẫn nhắc lại một lần.



“À, tôi. . . . . . Tôi là bạn học cấp hai của anh. . . . . . lớp bảy . . . . . .”