Lãng Tử Xinh Đẹp
Chương 26 :
Ngày đăng: 16:41 18/04/20
Sau đó anh dừng lại.
Anh nhìn thấy cô.
Như Nhân thở hổn hển, không phát ra tiếng. Cô không nên ở đây, nhưng cô cũng không muốn rời đi.
Cô khát vọng anh, muốn anh, cô không thể suy nghĩ được gì, dục vọng nóng bỏng ở ngực khiến cô đói khát đau đớn không thôi.
Một đêm này, rất nóng, mà cô biết rõ làm vậy giống thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng vẫn không tự chủ được lặng lẽ tiến lên.
Cô chờ anh mở miệng xua đuổi cô, nhưng anh chỉ đứng đó thở, mồ hôi sáng bóng chảy xuống lồng ngực phập phồng, chảy qua cơ bụng cường tráng của anh.
Cô có thể nhìn thấy đồng tử màu đen của anh co rút lại dưới ánh đèn.
Có lẽ cô nên rời khỏi đây, nhưng cô không thể khống chế bản thân. Tay cô phủ trên lồng ngực nóng bỏng của anh, ngón tay cuốn lấy chiếc vòng mắt Horus bị nhiệt độ cơ thể của anh hâm nóng lên, bị mồ hôi của anh tẩm đến ướt đẫm. Cô hâm mộ chiếc vòng cổ này, cô muốn được giống như nó, hấp thu nhiệt độ cơ thể anh, ngấm ướt trong mồ hôi của anh.
Cô kiễng chân, hôn lên môi anh. Miệng anh có mùi rượu, cô nếm được vị rượu.
Anh không hề động đậy, cứng ngắc như cọc gỗ.
Lúc này cô mới chợt nhớ ra anh không thích cô chạm vào anh.
Xấu hổ bỗng nhiên dâng lên, cô nới lỏng vòng tay, kích động lùi lại, xoay người muốn trốn. Nhưng anh nhanh như chớp bắt được tay cô, bắt cô lôi vào trong lòng.
Cô ngẩng đầu, thở hổn hển.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, cô có thể thấy khuôn mặt anh nhuốm đầy dục vọng, cặp mắt đen mà sáng, còn có tham lam đói khát không che dấu chút nào.
Anh cúi đầu hôn cô, mang theo nhiệt tình như muốn cắn nuốt tất cả.
Cô hé miệng, thuận theo môi lưỡi anh, cảm nhận làn da nóng rực, nhịp tim vội vã của anh, cảm giác dục vọng khó có thể che dấu của anh.
Trời ạ, cô chấp nhận vì thế mà từ bỏ tất cả.
Anh nôn ra mất.
Anh chưa bao giờ đối xử với phụ nữ như vậy, cho dù uống say cũng không. Mà anh thật sự rất ít rất ít khi uống say, anh không muốn giống người kia.
Có một chớp mắt, anh muốn bỏ chạy, rời khỏi chỗ này, rời khỏi cô, quên tất cả những gì đã xảy ra, nhưng anh không thể để cô ở đây.
Khuôn mặt anh trắng bệch, dè dặt cẩn trọng ôm cô từ trên mặt đất lên. Anh không dám suy nghĩ gì cả, ba bước cũng thành hai bước lên tầng, ôm cô trở về phòng, mang cô vào phòng tắm, giúp cô rửa sạch thân thể. Nhưng làm vậy chỉ khiến anh nhìn thấy càng nhiều chứng cứ rằng anh không khống chế được.
Trên cánh tay của cô, trên ngực, trên cổ, đều có vết sưng đỏ chói mắt. Anh biết đến hừng đông những nơi này sẽ chuyển thành bầm tím, trở nên càng kinh khủng hơn.
Anh nhớ rõ bản thân mất khống chế chiếm hữu cô như thế nào, anh không biết ngày mai cô có thể đi được nữa hay không.
Anh để cô ngâm mình trong nước ấm, dùng khăn lông ướt nhẹ nhàng lau thân thể cô. Sau đó… cô tỉnh lại.
Gần như trong nháy mắt cô tỉnh lại, anh biết cô tỉnh, bởi vì cô co rúm lại một chút, cầm lấy bàn tay to của anh, tránh né đụng chạm của anh.
“Đừng. . . . . .”
Cô cụp mí mắt, không nhìn anh, giọng của cô rất nhỏ, vô cùng mỏng manh, nhưng anh nghe được rõ ràng.
Nó khiến anh đau lòng, bàn tay to cầm khăn lông dừng ở giữa không trung.
Thật tốt quá, cô sợ anh.
Anh không trách cô, là lỗi của anh, anh chỉ không biết cự tuyệt của cô có thể làm anh đau như thế.
Bây giờ, cô biết sự thật rồi.
Anh không phải súc sinh, anh ngay cả súc sinh cũng không bằng. . . . . .
Anh là quái vật!