Lãng Tử Xinh Đẹp

Chương 36 : Thời niên thiếu (PI)

Ngày đăng: 16:41 18/04/20


Mùa hè.



Ve kêu râm ran, ánh mặt trời rực rỡ.



Buổi trưa không có gió, những rặng phi lao lá nhọn như kim đứng lặng im như núi.



Mồ hôi từ trên người thiếu niên chảy ra, đi qua làn da ngăm đen, thấm ướt lớp đồng phục mỏng. Vải áo ướt nhẹp dán lên da khiến cậu không thoải mái.



Trong phòng học mát mẻ hơn, nhưng cậu không muốn trở về nghe lão già kia lải nhải. Lão già chờ về hưu kia vốn cũng không quan tâm học sinh có mặt trong lớp hay không.



Cậu cởi áo, nhét đồng phục vừa hôi vừa ướt vào cặp sách. Cậu rất muốn dũng cảm ném cái áo đồng phục chết tiệt này vào bồn cầu, nhưng đây này là chiếc áo đồng phục mùa hè duy nhất của cậu, nếu ném cậu sẽ chẳng còn áo mà mặc nữa.



Mở vòi nước, cậu đưa đầu sắp nóng đến hỏng xuống dòng nước, vài giây sau lại ngẩng đầu lên uống vài ngụm nước, sau đó mới ngẩng đầu vuốt gương mặt ướt đẫm.



Trên sân truyền tới tiếng la hét ầm ĩ, bọn lớp năm đang chạy bộ trên sân tập bằng cát. Bọn ngu mới ngoan ngoãn nghe lời lên lớp học thể dục vào cái thời tiết nóng nực này.



Trong phòng học, một nữ sinh lớp bảy nhìn thấy cậu nhàn nhã đi dạo bên ngoài liền giật mình.



Cậu hung dữ trừng mắt nhìn, cô sợ đến mức lập tức quay đầu lại. Giáo viên trên bục giảng lớp bên cạnh nhìn thấy cậu nhưng cũng giả vờ không thấy. (Chị Nhân Nhân kìa =)) )



Hừ, đồ vô dụng!



Cậu vác cặp sách trên vai, đi qua cả một hàng trúc đào xanh rì, đến khu đất trống sau phòng học.



Cái trường cấp hai rách nát này không có tường. Nếu cậu muốn trốn học thì dù có tường cũng vô dụng.



Chỉ tiếc khu chợ rất xa, hơn nữa cậu chẳng có xu nào, cho dù trốn học cũng chẳng có chỗ nào mà đi.



Nhưng chỉ cần ra khỏi phòng học, cậu cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.



Đi vào khu rừng hoang cỏ dại mọc um tùm, cậu đi tới một gốc cây đại thụ. Ở đây cỏ còn cao hơn người, cây cối cũng che tầm nhìn. Hai ngày trước, cậu khiêng mấy tấm ván gỗ công trình không dùng tới đến đây, ghép lại thành một cái giường lớn.



Cậu dùng cặp sách làm gối, nằm dưới bóng cây, ngủ trưa bù.



Cậu cần ngủ mới có thể đi làm vào buổi tối. Nói thật, nếu không phải mẹ kiên quyết thì ngay cả đến trường cậu cũng chẳng thèm.



Đám giáo viên giả dối chỉ giỏi nói mồm, bạn học cũng toàn là lũ tiểu quỷ chưa trưởng thành.



Cái nơi quỷ quái này rốt cuộc có cái gì để học?



Bằng cấp chẳng qua chỉ là một tờ giấy, nhưng bà lại nhất quyết muốn cậu ít nhất phải tốt nghiệp cấp hai.



Cậu không chịu nổi nhất chính là bà dùng đôi mắt lã chã chực khóc nhìn cậu, giống như cậu khiến bà vô cùng thất vọng.


Cậu lắc đầu.



“Vậy là ai nói?”



“Tôi không biết.”



A Lãng nhìn thẳng Đồ Ưng, ‘cái thứ này’ cũng nhìn cậu chằm chằm, hoàn toàn không tránh ánh mắt của cậu. Một giây kia, cậu biết thằng nhóc mắt to này không nói dối, cậu ta không mách lẻo với chủ nhiệm, chỉ không may gặp phải lúc sáu thằng ngốc kia ăn trộm, cho nên bị hiểu nhầm thành đứa mách lẻo.



“Cứt chó! Cậu xui thật đấy!” Cậu buồn cười chửi một tiếng.



Thằng nhóc Đồ Ưng kia hơi sửng sốt.



Hiển nhiên cậu ta không ngờ có người tin tưởng mình.



A Lãng hiểu cảm giác kia, cảm giác không được người khác tin tưởng.



Cậu cười cười, đập ‘cái thứ kia’ một phát, “Thôi, lần sau cậu cẩn thận một chút, đừng dây vào sáu thằng ngốc kia, bọn nó rảnh rỗi chuyên chọn loại học sinh giỏi như cậu để xuống tay ──”



Cậu vốn định ra vẻ ngầu, khuyên cậu ta xong sẽ sảng khoái tiêu sái đi. Ai ngờ vào đúng lúc này, bụng của cậu lại rất không khách khí kêu ục ục.



Hơn nữa, còn kêu rất rất to.



Cậu cứng đờ.



Ngoại trừ buổi sáng lúc ra cửa có ăn qua loa một cái bánh bao, cả một ngày cậu đều không ăn gì, đã sớm đói đến mức bụng dán vào lưng, nhưng cậu tưởng đã sớm qua thời gian cảm thấy đói rồi.



Đột nhiên cảm thấy thật xấu hổ.



Nhưng bé ngoan của bốn khối trước mặt này mắt không thèm chớp mở miệng.



“Cậu thích quyền anh không?”



“Hả?” Cậu ngẩn ngơ.



“Nhà tôi có băng giải quyền anh thế giới mới nhất.”



“Thật hả?” Hai mắt cậu sáng ngời, lập tức quên luôn đói bụng và xấu hổ, “Giải nào? Hạng nào?”



“Toàn bộ.” Tìm được người cùng sở thích, Đồ Ưng mỉm cười, “IBF, WBC, WBA, WBO đều có, từ hạng nhẹ nhất đến nặng nhất, tổng cộng là mười bảy hạng, cậu muốn xem không?”



“Nói thừa! Đương nhiên muốn!” A Lãng hưng phấn chạy trở về.”Nhà cậu ở đâu?”



Đồ Ưng cong môi cười, xoay người đưa người bạn mới này về nhà.