Lãng Tử Xinh Đẹp

Chương 37 :

Ngày đăng: 16:41 18/04/20


Nhà họ Đồ mở nhà hàng bên bờ biển.



Trước kia cậu từng đi qua mấy lần, chẳng qua đều chỉ có thể ở bên ngoài nhìn vào đồ ăn bên trong chảy nước miếng.



Theo Đồ Ưng về nhà xong cậu mới phát hiện thì ra nhà hàng này do nhà cậu ta mở.



Khi Đồ Ưng đẩy cửa thủy tinh ra mùi thức ăn liền xộc vào mũi, khiến cậu càng thêm đói bụng kêu ục ục.



Fuck! Nước miếng của cậu sắp chảy xuống rồi!



Cậu theo Đồ Ưng vào, trong nháy mắt suýt chút nữa muốn xoay người bỏ trốn, thế này chẳng khác bước chân vào cửa địa ngục!



Nhưng thằng nhóc này đi thẳng về phía trước, cậu chỉ có thể bất chấp mà đi theo.



Huống hồ vừa mới học xong, giờ mới hơn bốn giờ, công việc của cậu nửa đêm mới bắt đầu, còn vài giờ nữa để xem quyền anh. TV nhà cậu đã hỏng từ lâu, cho dù không hỏng, trong nhà cũng không có tiền lắp cáp. Khó khăn lắm bây giờ mới có cơ hội xem quyền anh, còn là tranh ngôi vô địch thế giới, cho dù cậu đói rã ruột cũng phải vào xem.



“A Ưng, về rồi à con!”



Mới vào cửa, một người phụ nữ từ nhà bếp thò đầu ra, nhìn thấy cậu ta đưa bạn học trở về, cô sửng sốt một chút, rồi mới mỉm cười, “Xin chào.”



Có rất ít người khách khí với cậu như thế, A Lãng ngây người, có chút không được tự nhiên, rồi sau giật mình nhớ ra là phải chào lại.



“À, cháu chào cô.”



Đồ Ưng cười trộm, lén lút đi về phía cửa sau, nhưng hiển nhiên không trốn được khỏi mắt mẹ câu ta.



“A Ưng, đứng lại, con muốn đi đâu? Mặt con làm sao vậy?” Cô nhíu mày, buông cái rá trong tay rồi đi đến.



“Con không sao.” Đồ Ưng cứng đờ một chút, có hơi lúng túng, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, ngoan ngoãn để mẹ xem vết thương trên mặt.



“Con lại đánh nhau với người ta đấy hả?” Cô thở dài, quay người ra quầy thu ngân, xách hòm thuốc ra, “Lại đây, mẹ bôi thuốc cho.”



Đồ Ưng liếc nhanh qua cậu một cái, nhưng vẫn theo mẹ đi tới quầy thu ngân, trên khuôn mặt rõ ràng có ngượng ngùng.



Ngay cả cậu cũng vì thế mà cảm thấy ngượng ngùng, nhưng có lẽ người mẹ nào cũng đều như vậy, cậu chỉ ăn mừng vì mình không bị gọi qua đó thôi.



Ai biết, một giây sau mẹ thằng nhóc mắt to liền vẫy tay với cậu.



“Bạn học, cháu lại đây.”



Cậu quay đầu nhìn chung quanh, lại nghe cô ấy cười nói: “Không cần nhìn, là cháu đó.”
“Hai người không giống nhau gì hết.” Cậu không nhịn được nói, sau đó lại ăn thêm một miếng cơm cà ri.



Mẹ nó, cơm cà ri này thực con mẹ nó ngon!



Đồ Ưng không lên tiếng, chỉ quỳ trên mặt đất tìm đĩa quyền anh bỏ vào máy.



A Lãng nhìn cậu, cố ý nói: “Cậu cũng không giống mẹ cậu.”



Cậu ta cứng đờ.



“Cậu được nhặt về sao?” Cậu biết như vậy hơi quá phận, nhưng cậu không nhịn được, những lời cay độc đó cứ từ miệng tuôn ra.



Trên khuôn mặt thằng nhóc mắt to lóe qua cảm xúc như bị thương nhưng vẫn im lặng, chỉ quay người đi vào trong phòng tắm tắm rửa.



Cứt chó!



Nhìn bóng lưng thằng oắt kia, A Lãng âm thầm mắng một tiếng, nóng giận tống toàn bộ đĩa cơm cà ri vào trong bụng.



Trên TV bắt đầu phát quyền anh, người chủ trì cao giọng trên lôi đài hâm nóng không khí, giới thiệu tuyển thủ hai bên. Cậu lại chẳng có tâm trạng xem.



Nói cậu không hâm mộ là giả.



Căn phòng này chỉ có trong mộng tưởng của cậu, không chỉ có TV, máy tính, còn có đầu CD, giường chăn ấm áp thoải mái, thậm chí còn có phòng tắm riêng!



Đây là những gì những đứa trẻ nhà giàu có, có được tất cả mọi thứ trong giấc mơ của cậu. Mẹ Đồ Ưng trẻ tuổi, xinh đẹp quyến rũ, ba thì rất giống tuyển thủ quyền anh.



Cậu dám cá người khổng lồ đầu to kia nhất định có việc làm, còn là người nuôi sống gia đình.



Không giống lão phế vật nhà cậu, ngoại trừ uống rượu đánh bài, bắt nạt nhỏ yếu, thì chẳng biết làm gì hết.



Fuck! Thằng nhóc chết tiệt này có được mọi thứ, mà cậu chỉ có thể chen chúc ở trong góc phòng âm u. Cậu nói chuyện đâm chọc cậu ta hai câu thì sao nào? Không phải cậu ta cũng đâm cậu một dao sao!



Nhưng ngay lúc này, chết tiệt là cậu thậm chí có chút áy náy.



A Lãng trừng người chủ trì gào rú trên TV, chỉ cảm thấy vô cùng vô cùng khó chịu. Cậu đang muốn đứng dậy chạy lấy người, mới đứng lên cầm lấy túi sách thì cái thứ kia bước ra.



Đồ Ưng cầm khăn lông trắng như tuyết lau tóc, trên người chỉ mặc chiếc quần đùi. Thấy cậu soạn cặp sách, dáng vẻ như muốn đi về, con ngươi đen đột nhiên co rút lại.



Mẹ! Cái thứ này thế nhưng lại có dáng vẻ như thể bị vứt bỏ vậy!