Lãng Tử Xinh Đẹp

Chương 38 :

Ngày đăng: 16:41 18/04/20


Giận dữ trừng cậu ta, A Lãng nhíu mày, bóp chặt quai túi sách, sải bước đi qua.



Tên ẻo lả kia lùi sang một bên, sắc mặt vẫn có vẻ như bị thương.



Đáng giận! Phiền muốn chết!



A Lãng dừng bước, trừng cậu ta nói: “Fuck! Tôi muốn đại tiện nhưng tôi không có giấy vệ sinh, nhà vệ sinh của cậu có không?”



Đồ Ưng ngẩn ra, gật gật đầu.



A Lãng cầm cặp sách đi vào nhà vệ sinh, đóng rầm cửa lại.



Mẹ nó! Cậu đang làm cái gì vậy?



Cậu ngồi xổm trên sàn phòng tắm, phiền chán vò đầu, thật muốn phá hoại cái gì đó.



Nơi này thật quá sạch sẽ, dường như ngay cả bồn cầu cũng thơm, trên cửa sổ còn đặt một chậu cây, giống phòng mẫu trước kia cậu từng thấy trên tạp chí.



Cậu biết mình thật khốn kiếp, cậu biết mình nên đi ra ngoài xin lỗi, gia cảnh thằng nhóc mắt to tốt cũng không phải lỗi của cậu ta.



Qua một hồi lâu, cậu mới hít sâu một hơi đi ra ngoài.



Đồ Ưng khoanh chân ngồi trước TV, bên cạnh đặt đĩa cơm cà ri, TV đang ngừng ở cảnh lúc cậu đi.



A Lãng hơi sững sờ. Đồ Ưng thấy cậu trở về liền cầm điều khiển ấn cho đĩa tiếp tục chạy.



Tiếng quyền anh ầm ĩ vang lên tràn ngập cả căn phòng.



Cậu chần chừ một lúc mới đi đến, ngồi xuống cạnh bàn bên người thằng nhóc kia.



Đôi bên bắt tay, rít gào, sau đó trợ thủ rời khỏi sàn đấu, tiếng chuông vang lên, trọng tài nhấc tay lên tuyên bố trận đấu thật sự bắt đầu.



Hai nam sinh vốn còn có chút mất tự nhiên, nhưng khi trận đấu bắt đầu, hai người rất nhanh liền quên hết không thoải mái vừa rồi. Khi cú đánh đầu tiên xảy ra, hai người đều kêu đi. Đến lúc trận đấu tiến hành đến lúc cao trào nhất, hai thiếu cùng nhảy lên, hưng phấn lớn tiếng gào thét.



Một giờ liền, bọn họ ở trong phòng xem hết trận đấu này đến trận đấu khác.



“Cậu có thấy không? Fuck! Cú đấm móc kia thực mẹ nó lợi hại! Mẹ nó! Quá ảo ──”



“Đúng! Quá ảo!”



“Tên đó siêu mạnh! Cậu có thấy cú đấm trái vừa nãy không? Bốp! Trực tiếp đánh vào eo!”



“Đó là gan, chỗ đó ít cơ bắp hơn. Dưới xương sườn chính là gan, đánh vào đó có thể tấn công vào gan, tạo thành tổn thương lớn, thể lực nhanh chóng tiêu hao.”



“Thật sao?”



“Ừ.” Đồ Ưng gật đầu.



Khó trách cậu ta không cao, góc độ ra tay lại cực chuẩn. A Lãng bội phục nhìn cậu ta một cái, nhưng lực chú ý lập tức lại bị trận đấu đặc sắc trên TV hấp dẫn.



Ngày đó, bọn cậu xem mấy trận đấu liền. Hai nam sinh xem đến quên mình, thảo luận nước miếng tung bay.



Trong lúc đó, mẹ Đồ Ưng còn đưa đồ uống và điểm tâm lên cho.
Trong lồng ngực, có cảm giác khó nói thành lời đang bùng lên.



Bóp chặt túi bánh quy ở trong tay, cậu thu hồi ánh mắt, đẩy cửa gỗ cũ đi vào trong nhà.



Quả nhiên, không bao lâu sau, cậu nghe thấy xe nổ máy.



Ở đây mọi người không mua nổi xe, tiếng động cơ ôtô ở trong đêm trở nên vô cùng rõ ràng.



Bọn họ là người tốt, rất tốt.



Cậu còn tưởng, người tốt đã sớm tuyệt chủng rồi.



Hiển nhiên là không phải.



Trong nhà cũ có mùi mốc ẩm ướt, phòng khách nho nhỏ không có ai, ngay cả đèn cũng không bật.



Cậu sớm có thói quen, khi về trong nhà không có ai.



Mẹ đi trực đêm, muộn hơn tý nữa mới về, tên phế vật kia hiển nhiên không biết đã chạy tới đâu làm loạn.



Người nọ không ở đây mới tốt, cậu còn có chút tự do, không cần nhìn sắc mặt ông ta.



Trái ngược với nhà họ Đồ, ở đây tồi tàn lại nhỏ hẹp, tựa như trại dân chạy nạn.



Trong phòng, chỉ có một gian phòng nho nhỏ dùng ba tấm vách chia ra và một gian phòng khách, còn có nhà bếp, cùng một gian phòng tắm sơ sài.



Toàn bộ diện tích cũng chỉ lớn hơn phòng Đồ Ưng chút chút mà thôi.



Nhưng đây là nhà cậu.



Cậu đi đến phòng tắm, dùng nước lạnh tắm rửa, giặt sạch đồng phục bẩn hôi, treo lên móc, rồi mới trở lại ván giường góc phòng khách nằm xuống đi ngủ.



Mấy tiếng nữa cậu phải đến cảng cá làm công, buổi sáng còn phải đi đưa báo.



Cậu cần ngủ, nhưng cơn buồn ngủ lại không tới. Cậu nằm trên ván giường thô cứng, trong đầu toàn là khung cảnh quyền anh hôm nay được xem, còn có người bạn mới và vợ chồng nhà họ Đồ.



Cậu lăn qua lăn lại trên giường, trong lòng có hâm mộ cũng có ghen tị, còn có chút áy náy với mẹ.



Mẹ đối xử với cậu rất tốt, bọn họ chỉ không có tiền mà thôi.



Không có tiền không phải là lỗi.



Huống hồ, bà đã rất cố gắng cho cậu cuộc sống tốt nhất.



Cậu nói với mình, âm thầm thề, tương lai có một ngày, cậu cũng muốn cho mẹ một căn nhà lớn, giống nhà của nhà họ Đồ vậy.



Thời gian trong đêm đen chậm rãi trôi qua, cậu từ từ thả lỏng, gần như cũng sắp ngủ. Nhưng đột nhiên, một tiếng kêu đau truyền tới.



“Đừng!”



Là giọng mẹ cậu!