Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 245 :
Ngày đăng: 21:19 21/04/20
Nhưng mà, mặc kệ Hạ Lan Phiêu hỏi thăm thế nào đi nữa, Lý Trưởng cũng không chịu tiết lộ nửa câu, quật cường giống như ** viên ở trước mặt quân Nhật. Hạ Lan Phiêu thấy thế, chỉ phải vứt bỏ tính toán dò thăm bí mật, lẳng lặng nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ.
Lạnh quá......
Đã từng là Hoàng Hậu, hôm nay là Thái Hậu, lại phải duới tình huống như thế chết đi, còn ta thì sao?
Ta chỉ là một phế hậu, chỉ biết kết quả sẽ càng thảm hại hơn bà ấy mà thôi......
Ai......
Khi Hạ Lan Phiêu hồi cung, Tiêu Mặc còn không có từ Ngự Thư Phòng ra ngoài, mà rốt cuộc nàng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sớm đã có cung nữ giúp nàng chuẩn bị xong nước tắm, nàng cũng ngâm thân thể trong nước, xua tan một thân mệt mỏi. Nàng ngửi hương thơm của hoa hồng, nhớ tới nụ cười đắng chát của Thái Hậu, chỉ cảm thấy không nói ra được bất đắc dĩ cùng thương cảm. Đang lúc nàng suy nghĩ lung tung, đột nhiên cảm thấy trên lưng nóng lên, thì ra là có người cầm tơ lụa thay nàng chà lưng.
“Tiểu Hồng, đừng làm rộn! Chúng ta không cần lôi kéo, ngươi như vậy rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm đấy!”
Hạ Lan Phiêu cho là người chà lưng cho nàng là tiểu cung nữ đã chuẩn bị nước tắm cho nàng, không khỏi cười mắng mấy câu. Nhưng mà, người sau lưng nàng kia không có phát ra một tiếng tiếng vang, chỉ là lẳng lặng để tơ lụa xuống, đổi thành dùng tay vuốt ve da thịt y hệt như tơ của nàng.
Khi Hạ Lan Phiêu cảm nhận thấy một bàn tay rắn chắc không thuộc về nữ tử thì cả người giống như là bị chạm điện. Nàng vội vàng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Tiêu Mặc đang mặt lạnh nhạt đứng ở phía sau mình.
“Hoàng Hoàng Hoàng Thượng ngươi ngươi làm sao ngươi lại tới......”
Nàng thật sự là quá yếu, nếu không có người khác bảo vệ chỉ sợ sớm đã chết ở trong thâm cung này rồi. Ta vẫn muốn để cho nàng lớn lên, có thể đứng ở bên cạnh ta, nhưng hình như rèn luyện thế nào nàng cũng vẫn là một bộ dáng không có tim không có phổi......
Thôi, nếu thế nào nàng cũng không cách nào lớn lên mà nói, như vậy thì để ta phân chút tâm thần tới bảo vệ nàng thôi. Chỉ cần nàng vẫn biết điều như vậy......
Tiêu Mặc nghĩ vậy, theo thói quen kéo Hạ Lan Phiêu vào trong ngực, an tĩnh nhắm hai mắt lại. Trong màn đêm, hắn nhớ tới khuôn mặt ai oán của Thái Hậu, lại đột nhiên cảm thấy hận ý mình đối với bà cũng là giữa lúc bất tri bất giác càng ngày càng ít, thậm chí có một chút thương cảm không hiểu.
Tại sao có thể như vậy? Người ta hận nhất rõ ràng là bà mà...... Chẳng lẽ là ở cùng người này đã lâu, học được một chút thương hại không nên có ư, a......
Cuối cùng ta cũng nắm vương quyền vững vàng trong lòng bàn tay, Hạ Lan Thụy chết rồi, rốt cuộc bà cũng phải...... Rời đi nhân gian. Ta không quên được cặp mắt lạnh lẽo lúc bà nhìn ta kia, cũng không quên được tâm cơ của bà sau khi ta đăng cơ kia —— chẳng lẽ bà thật cho rằng đứa bé thì không có trí nhớ, cho là tất cả chuyện xảy ra trong quá khứ đều có thể xóa sạch sao?
Mẫu phi......
Mẫu phi của ta là bởi vì bà mới có thể bị điên, bà có kết cục như vậy đã là nhân từ lớn nhất của ta. Cho nên, cứ như vậy đi......
Tiêu Mặc không tự chủ lọt vào trong hồi ức, mặt mũi bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn là nổi sóng. Cho nên, hắn chỉ có thể ôm Hạ Lan Phiêu chặt hơn, để cho nhiệt độ và mùi thơm của nàng làm cho mình bình tĩnh lại. Hắn nhắm chặt hai mắt, nghe tiếng tim đập của mình, nắm đôi tay nhỏ bé mềm mại kia, rốt cuộc từ từ thả lỏng thần kinh cẳng thẳng. Hắn cũng biết, rốt cuộc mình cũng sinh ra tâm tư lệ thuộc không nên có vào nàng.
Thì ra là, ta cũng không rời được ngươi như vậy, Hạ Lan Phiêu......
Nhưng mà, như vậy cũng không xấu, a......