Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 327 :
Ngày đăng: 21:20 21/04/20
Edit: kaylee
Tiêu Mặc nói xong, tự nhiên cười, mà Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả người run lên, ngay cả hô hấp cũng dồn dập......
Nàng không thể tin nhìn tròng mắt sâu không lường được của Tiêu Mặc, trong lòng kịch liệt đấu tranh, mà Tiêu Mặc lại đang không tiếng động hấp dẫn nàng: "Thủy Lưu Ly là món đồ thú vị nhất trong Tam Bảo, nó không chỉ là một trong Tam Bảo, còn là một chìa khóa mở ra bảo tàng quan trọng. Người có Thủy Lưu Ly liền có thể có được thiên hạ, là vì có được bảo khố đó. Ta vốn tưởng rằng đây chỉ là lời nói vô căn cứ, lại không nghĩ rằng trong Thủy Lưu Ly thật sự có bản đồ tiến vào mật thất."
"Bản đồ?" Hạ Lan Phiêu kinh ngạc hỏi.
"Ừ. Nếu như ở ban đêm, dưới ánh trăng lấy máu nhỏ vào, có thể thấy từng một điểm nhỏ bên trong Thủy Lưu Ly. Những chấm tròn này phân bố không theo quy luật, hẳn là chữ viết nào đó, đáng tiếc ta cũng không nhận ra. Phu nhân học rộng tài cao, nói cũng không chừng có lẽ phu nhân sẽ biết."
"Ta...... Có thể thử nhìn xem. Nhưng ta cũng không thể xác định ta có thể hay không thể biết chữ viết trong đó."
"Vậy đa tạ."
Tiêu Mặc nói xong, từ trong lòng móc ra một khối Ngọc Thạch màu xanh biếc, mà ánh mắt của Hạ Lan Phiêu cũng lập tức bị vầng sáng nhàn nhạt mà khối Ngọc Thạch này phát ra ở dưới ánh nến hấp dẫn.
Chỉ một khối Ngọc Thạch hiếm thấy, lại có nhiều người muốn có được như vậy, cũng có vô số người vì thế trả giá bằng máu. Giống như Khuyển Nhung nhất tộc, giống như ta......
Khối Ngọc Thạch kia đặt ở trong tay cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, còn lạnh đến tim một người. Xuyên thấu qua ánh đèn, lật tới lật lui nhìn Thủy Lưu Ly này, nhưng vẫn là không có phát hiện bất kỳ điểm khác lạ nào....... Tiêu Mặc cười nhạt, dùng chủy thủ (dao găm) cắt một đường ở lòng bàn tay, mặc cho máu tươi theo đầu ngón tay chảy về phía Thủy Lưu Ly, máu tươi đỏ thắm, nhìn thấy mà ghê.
"Đây là một loại chữ viết ở quê hương của ta." Hạ Lan Phiêu hít sâu một hơi, sâu kín nói: "Nếu như công tử muốn đi tìm kiến bảo bối mà nói, đi đến Lâm Lang sơn của quốc gia công tử là được."
"Lâm Lang sơn?"
"Phải chữ viết trên Thủy Lưu Ly biểu hiển rất đơn giản, chính là ba chữ Lâm Lang sơn. Nghe nói Lâm Lang sơn là địa phương chỉ có Vương tộc Chu quốc mới có thể đi, ngược lại thật sự là tương xứng với công tử, thậm chí giống như là được an bài tốt từ trước...... Công tử trả Ngọc Minh Trai lại cho ta, cái này coi như ta đưa đáp lễ cho công tử thôi. Ta mong ước công tử như ý, chờ sớm ngày tìm được bảo tàng."
Ta một mực trốn tránh số mạng, trốn tránh trách nhiệm, không ngờ người cởi ra bí mật này vẫn là ta...... Ha ha......
Thật ra thì, tất cả tất cả đều chỉ là một thứ đơn giản đến gần như ngây thơ mà thôi.
Chấm tròn trong Thủy Lưu Ly nhìn như không có quy luật, nhưng chỉ cần đặt gần nhau, nối thành các đường thẳng mà nói, liền hợp thành các nét trong chữ hán của Trung Quốc. Khi các nét này được phác họa ra thì chỉ cần không phải mù chữ đều có thể nhận được chữ viết trong đó —— thật là trò chơi rất đơn giản, đúng không?
Nhưng trò chơi này để có thể tiến hành thuận lợi cần phải thỏa mãn ba điều kiện.
Thứ nhất, chính là phải phát hiện bí mật trong Thủy Lưu Ly, cái này do Tiêu Mặc hoàn thành; thứ hai, là phải hiểu được trò chơi dùng chấm tròn tới viết chữ tại đã từng rất lưu hành trong đám trẻ ở Trung Quốc; thứ ba, phải biết chữ Trung Quốc.
Hai điều kiện sau trừ Liên Cơ đã chết đi ra, có thể hiểu chỉ có Hạ Lan Phiêu thôi.