Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 328 :
Ngày đăng: 21:20 21/04/20
Edit: kaylee
Chẳng lẽ...... Đây chính là bí mật lớn nhất của " Nữ tử trong mệnh định "? Chẳng lẽ ta cùng với Liên Cơ xuyên qua được, trải qua nhiều thị thị phi phi như vậy chính là vì cởi ra bí mật của Thủy Lưu Ly để lấy ra bảo tàng, làm những đại nhân kia chém giết lẫn nhau?
Ta không biết Liên Cơ có hay không phát hiện bí mật trong Thủy Lưu Ly, nhưng nàng cũng là bị người được chọn, trên người có lạc ấn hồ điệp (bớt bươm bướm) cùng ta giống nhau như đúc, giống như dấu hiệu được đánh trên vật thí nghiệm nào đó. Bí mật làm người ta có chút điên cuồng cuối cùng ta cũng có thể dễ dàng biết được đáp án như thế, trong cái thế giới này rốt cuộc tại sao lại xuất hiện chữ hán Giản Thể của Trung quốc?
Tại sao ta lại có loại cảm giác không thoải mái giống như bị người tính kế?
Giống như, ta và Liên Cơ chỉ là một con cờ trong trò chơi mà thôi......
Hạ Lan Phiêu càng nghĩ càng kinh hãi, chỉ đành phải ép buộc mình không được nghĩ những chuyện này nữa, vẻ mặt có chút ngơ ngác. Tiêu Mặc đi tới bên người nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng, khóe môi lộ ra độ cong làm say lòng người: "Không ngờ phu nhân lại có thể nói cho ta biết sự thật...... Ta cho là phu nhân sẽ tùy tiện tìm một cái cớ lừa gạt ta, sau đó để bảo tàng lại cho người của Tề quốc đi mở ra."
"Thứ nhất, Lâm Lang sơn đó chỉ có Vương tộc Đại Chu mới có thể đi, ta cùng với những người khác muốn đi Lâm Lang sơn cũng chỉ có thể bắt cóc ngươi hoặc là Tiêu Nhiên để dẫn đường, quá phí công.
Thứ hai, ta cũng không tin tưởng cái gọi là bảo tàng, cũng không nguyện ý Tề quốc ở thời khắc nguy cấp như vậy, phân tinh lực tin phụng một thứ rất có thể hư ảo, không tồn tại —— thay vì theo đuổi bảo tàng hư vô mờ mịt và không làm mà hưởng kia, không bằng làm nước giàu binh mạnh, ngăn cản Đông Câu quốc xâm phạm trước mới tương đối thực tế."
"Ý của ngươi là sợ cái bảo vật này đưa tới gió tanh mưa máu ở Tề quốc, cho nên tình nguyện để cho ta được lợi, cũng làm cho ta một mình gánh chịu ích lợi và hậu quả xấu?"
"Công tử thích mạo hiểm, đương nhiên sẽ không buông tha được cơ hội có được thiên hạ —— chẳng lẽ ta nói không đúng?"
Hơn nữa, đây rất có thể chỉ là một âm mưu ngươi bày ra mà thôi......
Hạ Lan Phiêu giễu cợt cười một tiếng, nhàn nhạt quét mắt nhìn Tiêu Mặc một cái, lại rốt cuộc không nói ra câu nói tiếp theo.
"Lên đường."
"Sau đó! Tại sao ta có thể cứ như vậy đi theo ngươi? Phu quân và đứa bé của ta làm thế nào? Này!"
Hạ Lan Phiêu phản đối không có hiệu quả.
Tiêu Mặc không để ý đến sự giãy giụa của nàng, một tay ôm lấy nàng, sau đó ném nàng lên trên xe ngựa.
Xe ngựa chạy như gió đi về phía Chu quốc, mà hiệu quả tiếng la của Hạ Lan Phiêu cũng bị vải mành cách âm tuyệt vời của xe ngựa ngăn lại, người bên ngoài không thể nghe được một chút âm thanh.
Nàng la thét đến mức cổ họng cũng khàn khàn, hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Mặc, khàn giọng nói: "Có phải ngươi cố ý hay không?"
"Cái gì?"
"Nếu ta không đồng ý, ngươi cũng sẽ bắt cóc ta đi, có đúng hay không?"
"Có lẽ vậy. A......"
Tiêu Mặc khí định thần nhàn cười, khoan thai tự đắc lật quyển sách trong tay, một chút cũng không có liêm sỉ và xấu hổ của tội phạm bắt cóc.
Không không, cho tới bây giờ hắn luôn tự cho là đúng như vậy, cho tới bây giờ đều là như vậy không biết xấu hổ! Ta thật sự là mắt bị mù, lại có thể tới nơi hẹn, tự đưa mình vào tình cảnh nguy hiểm như thế! Ta là rất ngốc!