Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 334 :
Ngày đăng: 21:20 21/04/20
Edit: kaylee
Tiêu Mặc rất là cưng chiều sờ sờ đầu của Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy hắn đang sờ con chó nhỏ, ánh mắt cũng là vô cùng yêu thương ——yêu thương lúc thấy sủng vật mềm yếu. Một cơn lửa giận từ trong lòng nàng dâng lên, nàng không biến sắc đẩy tay của Tiêu Mặc ra, lạnh lùng nói với hắn: "Đúng, ta đã tìm được phương pháp tiến vào cung điện bí mật —— ta quả nhiên vẫn có giá trị lợi dụng ha, Tiêu Mặc."
......
"Phương pháp gì?" Tiêu Mặc rốt cuộc hỏi.
"Ngươi muốn biết? Phương pháp tiến vào là ta tìm được, ngươi phải đồng ý với ta tất cả những thứ ở nơi này đều thuộc về ta."
"Được." Tiêu Mặc sảng khoái đồng ý.
Người này đồng ý quá sảng khoái đi...... Cảm giác hắn có âm mưu gì đó!
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, liếc nhìn Tiêu Mặc một cái, trong lòng mơ hồ có chút dự cảm chẳng lành. Nhưng mà, bằng vào nàng lực của một mình nàng cũng không cách nào tiến vào bên trong bức rèm nước này (L: kiểu như thác nước đó, nước chảy xuống như cái rèm), chỉ đành phải nói: "Nếu ta suy đoán không sai, cửa vào là ở nơi này đằng sau thác nước —— Thủy Lưu Ly chỉ là một khối ngọc thạch, nếu xem xét theo hình thái là tương đối giống như nước trong veo, nhưng nếu chữ ‘ nước ’ này không phải hình dung hình thái của nó, mà là chỉ rõ chỗ ở của nó thì sao?"
"Ý của ngươi là ——‘ Thủy Lưu Ly ’ có ý tứ là ‘Lưu Ly trong nước’, mà nước chỉ chính là thác nước trước mắt?"
"Trả lời chính xác."
"Đây thật là không thể tưởng tượng nổi."
"Ta cũng cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi ~~~ loại tình cảnh này chỉ có trong tiểu thuyết mới có. Ta cũng là nhớ lại Thủy Liêm động trong chuyện ‘ Tây Du kí ’ ta kể cho Thác nhi mới đột nhiên nghĩ tới. Còn nữa, Quách Tĩnh và Hoàng Dung cũng là tại sau thác nước tìm được ‘ Võ Mục Di Thư ’, thác nước này thật là một thứ tốt."
"Hả? Quách Tĩnh? Hắn là ai?" Tiêu Mặc cảm thấy rất hứng thú hỏi.
"Nàng yên tâm, bảo vật trong này ta sẽ theo ước định đưa cho nàng —— chỉ là, nàng không thể đi."
"Tại sao!"
"Bởi vì ta mạnh hơn nàng."
"Ngươi......"
Hạ Lan Phiêu im lặng nhìn Tiêu Mặc, ngọn lửa tức giận đã bao vây nàng, bộc phát ở một giây sau. Tiêu Mặc đương nhiên biết mình làm như vậy rất không phúc hậu, nhưng hắn vẫn không cách nào mang Hạ Lan Phiêu tới trong nguy hiểm hắn không cách nào nắm trong tay.
Cung điện bí mật này thoạt nhìn rất là yên bình, nhưng càng địa phương càng yên bình khả năng có hung hiểm càng cao, mà rốt cuộc tại sao nàng biết nhiều như vậy......
Giống như là —— bẫy rập đặc biệt chế tạo vì nàng.
Ta đã để cho nàng chạy trốn một lần từ bên cạnh ta, sẽ không buông tay lần nữa. Cho nên, coi như nàng hận ta cũng tốt, ta sẽ không để cho nàng đưa thân vào trong nguy hiểm. Như vậy, người âm thầm bố cục đó nhất định rất thất vọng đi......
Tiêu Mặc nghĩ tới, nhìn về phía Hạ Lan Phiêu một cái, sau đó một thân một mình đi tới trong cửa đá. Hạ Lan Phiêu chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của hắn biến mất ở trong một vùng tăm tối, nhìn cửa đá từ từ khép lại, tức giận mắng to với hắn: "Tiêu Mặc, ngươi khốn kiếp! Bội bạc như vậy sẽ có báo ứng! Khốn kiếp!"
Xem ra tinh lực của nàng thật tốt...... Ha ha......
"Két."
Cửa đá rốt cuộc đóng lại.