Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 358 :

Ngày đăng: 21:20 21/04/20


Edit: kaylee



"Ta tin tưởng." Hạ Lan Phiêu do dự một chút, vẫn là nắm lấy tay lạnh lẽo của Tiêu Mặc: "Tiêu Mặc, ta hiểu chàng rất rõ, biết chàng là người am hiểu ngụy trang nhất. Tại sao tất cả khổ đều muốn mình chịu đựng?"



"Ta nói rồi, ta không cần nàng đồng tình." Tiêu Mặc không biến sắc rút tay ra: "Huống chi, ta cũng không có vĩ đại như nàng tưởng tượng. Ta để cho nàng đi, chỉ là bởi vì không cần nàng nữa, chỉ là bởi vì chán nản thôi. Nàng làm cho ta cảm thấy chán ghét, Hạ Lan Phiêu."



......



Mặc dù biết rõ những lời này chỉ là Tiêu Mặc cố ý thương tổn mình, là thủ đoạn bức hiếp mình rời đi, nhưng lòng của Hạ Lan Phiêu vẫn không nhịn được mà đau nhói. Nước mắt của nàng đảo quanh ở trong hốc mắt, nàng hung hăng nắm tay của mình, không để cho mình khóc ra thành tiếng. Nàng tận lực bình tĩnh nhìn Tiêu Mặc, nhưng giọng điệu rốt cuộc có chút run rẩy: "Chàng nói là thật?"



"Đương nhiên là thật."



"Khốn kiếp! Nhất định buộc ta như vậy sao?" Hạ Lan Phiêu hung hăng nhìn hắn chằm chằm: "Được, chàng đã hi vọng ta đi như vậy, ta đi là được! Tiểu Hôi, chúng ta đi! Tiêu Mặc, chàng đừng cho là đời này ta không phải chàng không gả, trừ chàng ra sẽ không có người khác muốn!"



"Xèo xèo."



Tiểu Hôi ở trong ngực Tiêu Mặc tò mò nhìn đôi nam nữ đột nhiên gây gổ này, không hiểu xảy ra chuyện gì, tại sao không khí có thể quỷ dị như vậy.



Nó mắt thấy Hạ Lan Phiêu rời đi, trong lòng quýnh lên, theo bản năng bay về phía Hạ Lan Phiêu, dừng ở đầu vai của nàng, lấy lòng kêu lên. Nhưng mà, Hạ Lan Phiêu không có tâm tình quản nó, chỉ là lạnh lùng nói: "Tiêu Mặc, chàng chờ chúng bạn xa lánh đi... Chàng yên tâm, ta sẽ sống rất thoải mái, không nhọc chàng nhớ thương. Ta sẽ đi tìm Tiêu Nhiên, làm An vương phi danh chính ngôn thuận của hắn."



"Hạ Lan, không cần tùy hứng."



Coi như biết rõ là lời nói tức giận, nhưng Tiêu Mặc vẫn là không tự giác nhăn mày lại.




"Ta cũng muốn hận chàng, nhưng mà rất khó khăn...... Ta yêu chàng, Tiêu Mặc. Ta yêu chàng."



Ảo cảnh nhìn thấy trong vườn đào đột nhiên trở thành sự thật, nhưng Tiêu Mặc chỉ cảm thấy tất cả đều là hư vô như thế. Nhưng mà, ôm chặt thắt lưng của hắn chính là thân thể mềm mại của nữ tử kia, mùi thơm trên người nàng cũng là quen thuộc như vậy.



Rốt cuộc trở lại, Hạ Lan Phiêu......



Cũng không uổng ta tỉ mỉ mưu kế lâu như vậy.



Ta chưa bao giờ là người lo nghĩ vì người khác, cam nguyện mình chịu khổ cũng không phải là người nàng biết —— chưa bao giờ phải.



Vì nàng làm nhiều chuyện như vậy, ta muốn chính là nàng không oán hận ta nữa, ở lại bên cạnh ta. Mà ta quả thật làm được.



Ta, cũng yêu nàng......



Cứ như vậy không xa rời nhau đi.



Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, vĩnh viễn không xa không rời.



"Biết." Tiêu Mặc rốt cuộc nói: "Trở lại là tốt rồi, Hạ Lan. Trở lại là tốt rồi."



Hồ Ly nói: chương kế tiếp là ngoại truyện về Tiêu Mặc, ào ào ào ào.