Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 359 :
Ngày đăng: 21:20 21/04/20
Edit: kaylee
Rốt cuộc trở lại.
Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Phiêu trong ngực, ngửi mùi vị quen thuộc của Hạ Lan Phiêu, cảm thụ thân thể mềm mại của nàng, nhàn nhạt cười.
Đau đớn quen thuộc kia lần nữa xâm nhập thân thể của hắn, mặc dù là đau đớn quen thuộc nhất, nhưng đau đớn đột nhiên đánh tới vẫn làn cho hắn không tự chủ khẽ cau mày.
Nhưng mà, thế nhưng hắn lại đang mỉm cười.
Bởi vì nàng trở lại.
Thật không uổng công hắn đợi lâu như vậy.
Nàng không có ở trong cuộc sống cô tịch, hình như làm chuyện gì cũng không có thú vị. Mỗi khi tư niệm, trái tim không tự chủ sẽ đau, mà hắn chỉ có ở trong đau đớn mới mơ hồ cảm giác mình còn sống.
Còn có thể cảm thấy đau, còn có thể sống được, thật tốt......
Còn có thể gặp nàng, thật tốt.
Ngủ đông năm năm, vì cái gì chỉ có thể ở lúc nhìn thấy nàng một kích tất trúng. Năm năm không thấy, nàng so với trước kia đoan chính thanh nhã hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt hốt hoảng giống như con thỏ nhỏ vẫn là giống như đúc trước kia. Chỉ cần thấy được nàng, hình như đau đớn sẽ ở trong nháy mắt gấp bội, mỗi tấc da thịt, mỗi xương cốt cũng sẽ thị uy với hắn.
Nhưng mà, cái này so với cảm giác ôm nàng vào trong ngực mà nói thì coi là gì chứ?
Nếu quyết định chủ ý không buông tay nữa, cũng sẽ không hù dọa nàng chạy, cũng phải làm nàng tâm cam tình nguyện lưu lại. Cho nên, hắn phải kiềm chế lại mình, xa xa nhìn nhau, nhàn nhạt lui tới, kiên nhẫn chờ đợi, chỉ chờ đến ngày đuổi nàng đi nàng cũng không chịu đi.
Hắn rốt cuộc làm được...
Hắn biết thành kiến và sợ hãi Hạ Lan Phiêu đối với hắn đã đến mức độ không thể hóa giải, cho nên khoảnh khắc Hạ Lan Phiêu nhận lầm hắn thành Tiêu Nhiên, hắn đã định chủ ý, đâm lao phải theo lao mượn cơ hội này lần nữa thắng được nàng.
Hắn cũng không có nghĩ tới là, từ bỏ thân phận hoàng đế, từ bỏ trọng trách trên người, chỉ là làm nam nữ, nhàn nhạt lui tới lại có thể biết làm người ta vui vẻ mà thoải mái như vậy. Mặc dù dùng tên tuổi của người khác, mặc dù không thấy rõ mặt mũi của nàng, nhưng tiếng cười khoan khoái và xúc cảm của nàng là chân thật như vậy khiến lòng người say.
Yêu ta, Hạ Lan Phiêu.
Hắn cũng càng ngày càng tùy hứng, a......
Ngọc Cầm quả nhiên không nhẫn nại được, lại bắt đầu khích bác, mà hắn cũng vui vẻ để bóng dáng ngoài cửa nghe lén được chân tướng mọi chuyện. Mặc dù đã sớm chuẩn bị tốt tâm tư, nhưng lúc nghe thấy bọn thị vệ nói nàng một mình đi ở trên băng, tim của hắn vẫn là đau một chút.
So với đau đớn nhớ nhung nàng, nói chuyện cùng nàng, ôm thân thể của nàng còn muốn đau đớn hơn gấp nghìn lần.
Hắn đã sớm nói sẽ không buông tay nữa.
Khi giá rét giống như thủy triều dâng trào đánh tới hắn, lạnh lẽo tận xương, hắn rốt cuộc ở trong một vùng hắc ám chính xác tìm được nữ nhân làm hắn trái tim rối loạn kia, dùng hết hơi sức kéo nàng lên mặt nước.
Thế mà hắn lại uống không ít nước, suy nghĩ cũng chầm chậm hút ra.
Thì ra là làm người mù quả thật rất khó khăn, a......
Thân thể là lạnh thấu xương, làm người ta chết lặng, tứ chi (hai chân hai tay) giống như trong nháy mắt mất đi năng lực hành động, mà trước mắt của hắn tối đen như mực, không thấy được một tia sáng và cửa ra. Hắn đang nổi lơ lửng trong nước, chỉ cảm thấy bên tai trong nháy mắt yên tĩnh, yên tĩnh khác thường, cửa ra lại không biết ở phương nào.
Chẳng lẽ sẽ bỏ mạng ở chỗ này à......
"Khốn kiếp, nắm tay ta!" Nha đầu kia rốt cuộc sốt ruột, giọng nói còn mang chút nức nở: "Chẳng lẽ ngươi muốn chết sao?"
Ngươi nói đúng, ta không muốn chết.
Bởi vì trên thế giới này còn có thứ làm ta quyến luyến.
Theo âm thanh, hắn tóm lấy tay của nàng.
Sẽ không chịu tách ra.
Sau khi hôn mê suốt cả đêm là thân thể mệt mỏi chí cực, động ngón tay cũng không có hơi sức. Trần thái y tỉ mỉ bắt mạch cho hắn, nóng nảy, không để ý đến thân phận trách cứ hắn tùy hứng. Hắn nhàn nhạt phất tay, chỉ là hỏi: "Nàng không sao chứ?"
"Nương nương không có việc gì!" Lão phu tử kia giống như đang trừng hắn: "Hoàng Thượng, tại sao người cũng không biết suy tính vì thân thể của mình? Không coi trọng chuyện của mình như vậy thế nào không phụ với thiên hạ?"
"A...... Ta còn có thể sống bao lâu?"
"Nếu không tìm được thuốc giải, chỉ có thể một năm."
Một năm?
Đủ rồi.
Đã đủ.