Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 361 :
Ngày đăng: 21:20 21/04/20
"Nàng cảm thấy chúng ta chỉ mới chia xa ngày hôm qua sao......" Tiêu Mặc cười nhạt, nụ cười có chút ảm đạm: "Đã rất lâu rồi, Hạ Lan... Chúng ta đã xa nhau thật lâu rồi."
"Đúng vậy, thật lâu, đã thật lâu rồi...... Tiêu Mặc, chàng có sống tốt không?"
"Nàng cảm thấy thế nào?"
"Chàng không tốt." Hạ Lan Phiêu cố nén lòng chua xót, vuốt ve gương mặt thon dài của Tiêu Mặc: "Ta chạm vào chàng như vậy...chàng có đau không?"
“Đau."
"Nhưng ta...... Vẫn muốn ôm chàng."
"A......"
Tiêu Mặc cười ôm lấy Hạ Lan Phiêu, cuối cùng trên mặt cũng nở nụ cười thoải mái. Hạ Lan Phiêu mỉm cười nhìn Tiêu Mặc, giống như nhìn thế nào cũng không đủ, nhưng nước mắt vẫn không nhịn được mà rơi xuống. Nàng dùng trán đỡ lấy trán của Tiểu Mặc, thì thào nói: "Tiêu Mặc, chúng ta đều là người giống như nhau...... Cho dù biết rõ sẽ đau khổ, sẽ khó chịu, sẽ mang đến phiền toái cho đối phương, vẫn muốn ở cùng một chỗ......"
"Ừ."
——— —————— ————— tuyến phân cách ——— ———————
Bọn họ ở lại mấy ngày trong phủ của Tiêu Nhiên, đợi đến lúc thân thể tốt hơn sao đó sẽ lên đường về kinh thành. Những ngày Tiêu Mặc không có ở trong hoàng cung, là Tiêu Nhiên giúp hắn xử lý chính sự, mà cũng coi như trong cuộc đời làm hoàng đế của hắn có một lần duy nhất không chịu trách nhiệm, hành động tùy hứng. Trên đường về cung, hắn và Hạ Lan Phiêu ân ái vô cùng, giống như muốn đem tất cả thời gian đã bỏ lỡ đó bồi đắp một lần.
"Hoàng Thượng, đến hoàng cung rồi."
"Vâng" Tiêu Nhiên biến sắc.
Hoàng Thượng hồi cung, mà Hạ Lan Phiêu dưới ánh mắt kinh ngạc của nhóm cung nhân dọn đến ở trong Long Tiếu điện của Tiêu Mặc. Tiêu Mặc hồi cung liền cùng Tiêu Nhiên, và các đại thần thương nghị quốc sự, Hạ Lan Phiêu liền tự nhiên đến ở trong Long Tiếu điện của hắn, dẫn đến rất nhiều ánh mắt lườm nguýt của cung nhân.
Họ đều dùng một loại tò mò, nghi ngờ xen lẫn chút ánh mắt ghen tỵ nhìn Hạ Lan Phiêu, mà Hạ Lan Phiêu uống trà, cố ý hỏi Lý trưởng đang cuối đầu đứng bên cạnh mình "Lý trưởng, đây chính là đạo đã khách trong hoàng cung sao? Chẳng lẽ không có một người quản sự sao?"
"Lão nô thất trách! Người đâu, mau tham kiến Hạ Lan cô nương!"
"Tham kiến Hạ Lan cô nương!"
Hạ Lan? Không phải là giống như họ của tiên hoàng hậu sao?
Chẳng lẽ người này là tỷ muội của tiên hoàng hậu?
Mắt thấy Thái giám tổng quản Lý trưởng đối với nữ nhân này kiêng kỵ như vậy, trong lòng mọi người nghi ngờ, lại vội quỳ xuống đất, hành lễ với Hạ Lan Phiêu—— trừ Ngọc Cẩm cùng hồi cung với Hạ Lan Phiêu.
Ngọc Cầm ngạo nghễ đứng giữa các vị cung nữ, sắc mặt bình tĩnh, không tiếng động nhắc nhở Hạ Lan Phiêu rằng nàng ta là người của Tiêu Mặc, Hạ Lan Phiêu mới vừa nãy "Lập uy" cũng không có hiệu quả đối với nàng ta. Hạ Lan Phiêu liếc Ngọc Cầm một cái, cười nói với Lý trưởng: "Lý trưởng, ta mới vừa vào cung cũng không có cung nữ tới hầu hạ, ngươi thấy chuyện này nên làm sao bây giờ?"
"Cô nương thứ tội, lão nô mặc cô nương sai khiến."
Lý trưởng nói xong, ở giữa Long Tiếu điện chọn mấy tiểu cung nữ để Hạ Lan Phiêu sai khiến, nhưng Hạ Lan Phiêu không ngừng lắc đầu, tỏ ý không hài lòng. Nhãn châu nàng xoay chuyển, chỉ vào Ngọc Cầm cười nói: "Những nha đầu này tay chân vụng về, cũng không xinh đẹp, ta muốn nàng."