Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 362 :

Ngày đăng: 21:20 21/04/20


Editor: Hạ Tiểu Phong



"Hạ Lan cô nương nói đùa." Ngọc Cầm ngẩn ra, sau đó cười lạnh: "Ngọc Cầm bất tài, lại là người của công tử, cô nương làm như vậy sợ rằng......"



"Vậy thì để hoàng thượng đồng ý thôi. Lý trưởng, đi hỏi hoàng thượng. Tất cả các người còn lại giải tán đi."



"Vâng"



Lý trưởng nhận được lệnh, vội vàng đi hỏi Tiêu Mặc. Tiêu Mặc đang cùng các đại thần thương nghị quốc sự, chợt nghe Hạ Lan Phiêu nói ra yêu cầu này có chút kinh ngạc, vừa cẩn thận ngẫm nghĩ sau đó lại mỉm cười. Hắn biết, khi chiến tranh bắt đầu, Hạ Lan Phiêu sẽ không trốn ở trong cung để cho hắn bảo vệ, mà sẽ đứng bên cạnh hắn, cùng hắn đấu tranh.



Nàng đúng là lớn rồi nha.



Bên trong Long Tiếu điện, tất cả thị nữ đã lui ra ngoài.



Ngọc Cầm nghe Lý trưởng truyền lại hoàng mệnh (mệnh lệnh của hoàng thượng), mặt không chút thay đổi, nhìn Hạ Lan Phiêu thật lâu, làm trong lòng Hạ Lan Phiêu không tự chủ được mà sợ hãi. Nhưng mà, Hạ Lan Phiêu đã sớm không còn là tiểu nha đầu ban đầu để lộ hỉ nộ ái ố ra sắc mặt. Nàng đùa giỡn ly trà trong tay, cười nói với Ngọc Cẩm: "Ngọc Cầm cô nương, trong cung này ta không có người quen, cô nương lại là người quen của ta, cho nên liền phiền toái Ngọc Cầm cô nương chăm sóc ta."



"Cô nương khách khí. Công tử phân phó Ngọc Cầm tự nhiên làm theo." Mặt Ngọc Cầm không vẻ gì nói.



"Như vậy thì tốt. Về sau, ngươi liền chăm sóc ta cuộc sống hằng ngày của ta, cả chuyện ăn uống, là thị nữ thiếp thân của ta, bình thường không nên tùy ý xuất cung."



"Vâng"



"Vậy ngươi lui xuống đi, nấu chút nước để ta tắm. Ta thích cánh hoa hồng, ngươi tự mình đi hái nha."



"Rõ.."



Ngọc Cầm biết rõ Hạ Lan Phiêu đang gây khó  dễ cho mình, nhưng lại bất động thanh sắc mà gật đầu, xem ra rất cung kính và nhu thuận. Hạ Lan Phiêu nhìn bóng lưng nàng đi xa, ở trong lòng nhẹ nói: "Tiêu Mặc, để cho ta giúp chàng làm chút chuyện. Nữ nhân nguy hiểm như vậy không thể giết, không thể thả, ta giữ nàng ở bên cạnh trong coi là tốt nhất. Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương chàng. Tuyệt đối không."



Ban đêm.



Hạ Lan Phiêu thoải moái nằm trong bồn nước hoa hồng Ngọc Cẩm làm cho nàng, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy những mệt mỏi quanh thân đều tan ra trong làn nước ấm. Tất cả bài trí trong Long Tiếu điện không khác gì trong trí nhớ của mình, chỉ có cung nữ phục vụ trong cung là những gương mặt xa lạ.



Có lẽ, cái này người ta gọi là «Cảnh còn người mất " đi.



Nếu Tử Vi biết ta phí nhiều tâm tư chạy trốn như vậy, sau đó lại hấp tấp quay về cái nhà tù này, chắc chắn sẽ cười nhạo ta.



Ai bảo ta lại yêu cái lão yêu tình phúc hắc mù mắt này chứ.....
Ngủ một lát, chỉ một lát thôi......



Hạ Lan Phiêu nghĩ, rốt cuộc không cầm cự nổi, mơ màng đi ngủ.



Nàng hình như bị người khác cứng rắn kéo vào mộng.



Đang ngủ, nàng gặp được một nam tử có gương mặc mỹ lệ quỳ nói gì đó với cô gái trước mặt, cô gái kinh ngạc nghe, sau đó mặt đầy nước mắt. Nàng cũng không biết vì sao, vừa nhìn thấy cô gái kia rơi lệ lại cảm thấy đau lòng. Nàng không tự chủ được đi về phía cô gái ấy, mà người nọ một phát bắt được tay của nàng, vội vàng nói với nàng: "Chạy mau! Ngàn vạn, ngàn vạn lần không được đi trên con đường của ta......"



Sau đó, chính là một mảnh màu đỏ chói mắt hơn cả máu.



Hạ Lan Phiêu trơ mắt nhìn cô gái đó hóa thành bụi trước mặt mình, mà người của nàng lại chảy đầy máu trong biển hoa, cũng có thể nghe được mùi hoa mê người. Ở trong biển hoa này, nàng gặp được Tử Vi, Hạ Lan Thụy, Thái hậu......



Nàng gặp được từng sinh mệnh một xuất hiện trong cuộc đời mình, sau đó lại rời đi, nhưng không có ai xinh đẹp bằng cô gái kia. Những người đó đều ở trong bụi hoa mỉm cười với nàng, đưa tay ra với nàng, tựa hồ đang nói với nàng cái gì đó, nhưng nàng cái gì cũng không nghe rõ.



Đúng rồi, cô gái kia rất quen thuộc.



Giống như Liên Cơ......



Sao ta lại thấy những người này? Rõ ràng bọn họ đều đã chết!



"Hạ Lan, sao nàng lại ngủ ở đây?"



Trong ánh trăng mờ, hình như có người đẩy nàng, sau đó bế nàng lên. Hạ Lan Phiêu miễn cưỡng mở mắt ra, lại thấy Tiêu Mặc đang cau mày ôm lấy mình, cẩn thận đặt lên giường. Hạ Lan Phiêu nhất thời thức tỉnh, nhớ tới cơn mộng mình không thể tưởng tượng nổi, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nàng nhíu mày, quyết định không cần nói chuyện mình mở thấy Liên Cơ để tránh làm cho Tiêu Mặc phiền lòng, chỉ nhìn Tiêu Mặc dịu dàng nói: "Về rồi?"



"Ừ. Nàng gặp ác mộng à, sau lại đổ nhiều mồ hôi lạnh như vậy?"



"Có sao?"



Hạ Lan Phiêu sờ trán, phát hiện quả nhiên trán đầy mồ hôi. Tiêu Mặc nói chưa dứt lời, nàng lại phát hiện y phục trên người mình dính đầy mồ hôi, mặc trên người rất là khó chịu.



Một lần nữa nàng nhớ tới giấc mơ kì quái đó, chỉ cảm thấy một loại khẩn trương và trống rỗng không nói thành lời xông thẳng lên đầu, làm nàng không tự chủ được nắm chặt áo Tiêu Mặc. Tiêu Mặc có chút ngạc nhiên, mà Hạ Lan Phiêu xin lỗi cười nói: "Thật xin lỗi...... Gặp ác mộng, có chút sợ."



Có thể là lần nữa quay về hoàng cung, nhớ lại một số chuyện không tốt thôi......



"Nàng nằm mơ thấy gì?" Tiêu Mặc đầy hứng thú hỏi