Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 371 :
Ngày đăng: 21:21 21/04/20
Edit: kaylee
Có lẽ là cảm thấy châm chọc và đùa cợt trắng trợn trong ánh mắt của Hạc Minh, mặt Hạ Lan Phiêu đỏ lên, giọng nói cũng không tự giác đề cao. Hạc Minh như có điều suy nghĩ nhìn nàng, trầm mặc một lúc, rốt cuộc dời đi đề tài: "Hạ Lan, chiến tranh đã bắt đầu rồi."
"Ta biết rõ." Tâm tình của Hạ Lan Phiêu có chút nặng nề gật đầu.
"Hiện tại Tề quốc rất nguy hiểm, nàng cũng sẽ là đối tượng mà các phái thế lực tranh đoạt, gia hại...... Nàng phải chuẩn bị sẵn sàng."
"Ừ."
"Không cần chết, không cần cản trở chúng ta."
"Ừ."
Sắc mặt của Hạc Minh có nghiêm túc hiếm có, Hạ Lan Phiêu cũng trịnh trọng gật đầu, mặt nghiêm nghị. Bọn họ cũng biết rõ trước mắt Tề quốc đã đến giai đoạn sống còn, bây giờ bất kỳ cử động nào, bất kỳ quyết định gì của bọn họ cũng có ảnh hưởng quan trọng đến Tề quốc tương lai. Huống chi, Tề vương sống chết không rõ......
Mộ Dung, trước kia đều là ngươi giúp ta với, hiện tại, xin cho bảo vệ ta ngươi đi.
"Thật biết nghe lời."
Nhìn mặt mũi nặng nề của Hạ Lan Phiêu, Hạc Minh đột nhiên khẽ nở nụ cười. Hắn dùng tay vỗ nhẹ đầu của Hạ Lan Phiêu, khen ngợi giống như dụ dỗ chó nhỏ, trên trán Hạ Lan Phiêu tràn đầy hắc tuyến.
Nàng bất mãn đánh tay của Hạc Minh, âm thanh buồn bực nói: "Hạc Minh, rốt cuộc ngươi có chuyện gì mà muốn rời khỏi Vương Cung? Chẳng lẽ chuyện này còn quan trọng hơn an nguy của Tề quốc?"
"Nàng đoán."
......
"Hạc Minh!"
......
"Ta muốn tham chiến." Hạc Minh hơi cười cười, lúm đồng tiền như hoa: "Tiểu Hạ Lan, ta chính là Tướng quân tuấn mỹ nhất lịch sử đó ~~~"
"Ngươi muốn tham chiến?" Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trong lòng không hiểu: "Những phiên vương kia làm thế nào? Sợ là binh lực vừa rời đi Vương Cung, bọn họ sẽ lập tức tạo phản tập thể, đến lúc đó cũng không cách nào thu thập."
"Cho nên Vương Cung giao cho nàng —— nhiệm vụ của nàng chính là kiềm chế chắc các phiên vương, không để cho bọn họ mưu phản."
"Hạc Minh, có phải ngươi quá để mắt ta hay không? Cho dù ta là Vương Hậu, nhưng ta không quyền không thế, ngươi bảo ta áp chế những lão già thối tha kia thế nào?"
"Hạ Lan, nàng rất thông minh, nàng rất mạnh." Hạc Minh nhẹ nhàng thở dài: "Ta phải xuất chinh, người duy nhất có thể thủ vệ cung đình chỉ có nàng, ta cũng tin tưởng nàng có thể bảo vệ Vương Cung."
"Ta......"
"Nàng có thể làm được. Nàng là Vương Hậu, chỉ cần nàng ở Vương Cung, bọn họ sẽ không cách nào đường hoàng tiến công, thậm chí có lựa chọn Tân Đế (vua mới) thì nàng cũng có thể lấy thân phận Thái hậu làm chủ. Hạ Lan, nàng có thể làm được."
......
"Được rồi." Hạ Lan Phiêu rốt cuộc nói.
"Cái này đúng rồi. Nàng yên tâm, nếu Vương Cung có chuyện, ta cũng sẽ bảo vệ nàng bình an."
"Không, ngươi không phải cần phân tâm vì ta."
"Ta thích."
......
"Chừng nào thì ngươi xuất phát?" Hạ Lan Phiêu hỏi.
"Ngày mai."
"Nhanh như vậy?"
"Có phải Tiểu Hạ Lan không bỏ được ta hay không?"
"Đi!"
"Thật là tàn nhẫn ~~ ta có thể sẽ chết trận sa trường, nàng chính là vô tình vô nghĩa như vậy ~~~"
"Hạc Minh, sẽ không chết." Hạ Lan Phiêu chăm chú nhìn hắn: "Ta đã sớm nói qua ‘tai họa sống ngàn năm’, ngươi là tai họa lớn, ngươi nhất định không chết được."
"A ha ha ha ~~~ Tiểu Hạ Lan thật đúng là tin tưởng ta đấy." Hạc Minh đưa tay ôm Hạ Lan Phiêu vào trong ngực.
Lồng ngực của Hạc Minh an toàn, ấm áp trước sau như một. Mặc dù trộn lẫn mùi máu tươi nhàn nhạt, nhưng không ngờ lại làm cho người ta an tâm. Hạ Lan Phiêu ở trong lồng ngực của Hạc Minh lưu luyến nhắm hai mắt lại, lại đột nhiên nhớ tới gương mặt của Tiêu Mặc, vội vàng rời đi. Hạc Minh có chút ngạc nhiên nhìn nàng, mà nàng ngượng ngùng cười nói: "Hạc Minh, đi đường cẩn thận."
Lồng ngực của Hạc Minh an toàn, ấm áp trước sau như một. Mặc dù trộn lẫn mùi máu tươi nhàn nhạt, nhưng không ngờ lại làm cho người ta an tâm. Hạ Lan Phiêu ở trong lồng ngực của Hạc Minh lưu luyến nhắm hai mắt lại, lại đột nhiên nhớ tới gương mặt của Tiêu Mặc, vội vàng rời đi. Hạc Minh có chút ngạc nhiên nhìn nàng, mà nàng ngượng ngùng cười nói: "Hạc Minh, đi đường cẩn thận."
"Tiểu Hạ Lan ở trong lòng của ta nghĩ tới người khác sao?"
"Không có."
"Nói láo không hay đâu ~~~ nàng và Tiêu Mặc lên giường rồi đi!"
"Phốc!"
Đây là âm thanh mạch máu trong đầu nổ tung.
"Ngươi ngươi ngươi……… Ngươi không được nói bừa! Cái gì lên giường không lên giường, ngươi ngươi làm sao ngươi nói lời nói này cũng không biết ngượng ngùng?"
Một ngón tay của Hạ Lan Phiêu chỉ vào Hạc Minh, bờ môi run rẩy, nói cũng nói không rõ lắm. Hạc Minh cười nhạt, cúi đầu nói: "Nàng thừa nhận?"
"Ta......"
"Thôi, ta không muốn nghe." Hạc Minh đột nhiên nói: "Ngược lại tiểu tử kia, thế nhưng lại cam lòng để cho nàng đến bên cạnh ta, hắn là yên tâm ngươi, hay là xem thường ta? Có loại cảm giác bị vũ nhục đấy......"
"Ta là len lén chạy ra ngoài."
"Hừ hừ." Hạc Minh cười lạnh.
"Hạc Minh, ngươi rất kỳ quái......"
......
"Thôi." Hạc Minh đột nhiên nở nụ cười, lần nữa ôm lấy Hạ Lan Phiêu: "Mặc kệ như thế nào, nàng trở lại là tốt rồi."
"Hạc Minh......"
Hạc Minh ôm nàng vô cùng chặt.
Mặc dù lý trí của nàng nói cho nàng biết không thể tham luyến cái ôm của nam tử nguy hiểm này, không thể tham luyến chân tình hoặc thật hoặc giả của hắn, nhưng nàng vẫn không làm được.
Nàng ở trong ngực Hạc Minh nhắm hai mắt lại, đột nhiên cực kỳ lưu luyến dịu dàng khó có được của Hạc Minh, nước mắt cũng đột nhiên xông ra. Nàng rất khổ sở, bởi vì nàng biết nếu nàng lựa chọn, nhất định phải bỏ qua những dịu dàng nàng không xứng được hưởng này.
Nàng không thể ích kỷ như vậy.
"Tiểu Hạ Lan, tại sao khóc? Có phải nhìn thấy ta thật vui mừng hay không?"
Hạc Minh nhìn thấy Hạ Lan Phiêu rơi lệ, khẽ ngây ngẩn, sau đó dùng đầu lưỡi liếm đi nước mắt cho nàng. Xúc giác đầu lưỡi của hắn tê tê ngứa ngứa ở trên mặt, mà Hạ Lan Phiêu tránh ra khỏi, rốt cuộc nói: "Hạc Minh, thật xin lỗi."
"A ~~~ nàng có cái gì có lỗi với ta đây ~~"
"Ta...... Sau khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ trở lại bên cạnh Tiêu Mặc. Cho nên, thật xin lỗi." (L: trời ơi, lúc này mới thích nữ9 chút này ~ tình cảm rõ ràng ~)
Lời nói của Hồ Ly: Hạ Lan Phiêu đối với Hạc Minh cũng là có chút tình cảm, ha ha ~~ bọn họ bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.