Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 372 :
Ngày đăng: 21:21 21/04/20
Edit: kaylee
"Nàng trở lại chính là vì nói cái này?" Khuôn mặt của Hạc Minh lập tức biến sắc, đột nhiên lạnh nhạt đẩy nàng ra: "Tiểu Hạ Lan, có phải nàng đánh giá cao giá trị tồn tại của nàng hay không? Hay là nói, nàng là đang thương hại ta sao?"
"Ta......"
"Làm tốt bổn phận của mình, không nên suy nghĩ lung tung. Ngủ đi, ‘Hoàng Hậu nương nương’ tôn quý."
Hạc Minh nói xong, không tiếp tục nhìn Hạ Lan Phiêu một cái nào nữa, một thân một mình đi ra, mà Hạ Lan Phiêu cũng cảm thấy cả người mềm yếu, vô lực mà co quắp ngã trên mặt đất.
Nàng khóc, trong đêm đen tuôn rơi rơi xuống, nhưng nàng phải làm như vậy.
Hạc Minh, thật xin lỗi.
Không, có lẽ ta nói "Thật xin lỗi" cũng chỉ là ta tự mình đa tình —— ngươi chưa từng nói yêu thích ta, tất cả có thể cũng chỉ là ảo giác của ta mà thôi, ha ha......
Mà rốt cuộc ta cũng không thể trở thành gánh nặng của ngươi.
Ngươi chán ghét ta, căm hận ta, cũng tốt hơn lúc ngươi đánh giặc lại phải phân tâm chăm sóc ta.
Nói như vậy, ngươi mới có thể mọi việc lấy đại cục làm trọng, lấy ngươi làm đầu, sẽ không nghĩ tới sự ích kỷ lại bốc đồng của ta mà thôi.
Ta không muốn ngươi chết, cho nên, chỉ có thể như vậy......
——— tuyến phân cách ~ tuyến phân cách ———
Hạc Minh đi.
Hạ Lan Phiêu cả đêm không ngủ.
Ngày đó lúc trời còn chưa sáng, nàng ngồi vững trong cung, đã là trang sức đầy đủ... Nàng lười biếng trước sau như một, thường ngày rất ít ăn mặc hoa mỹ, hôm nay thái độ lại khác thường, ăn mặc vô cùng quyến rũ, cao quý.
Ngày đó lúc trời còn chưa sáng, nàng ngồi vững trong cung, đã là trang sức đầy đủ... Nàng lười biếng trước sau như một, thường ngày rất ít ăn mặc hoa mỹ, hôm nay thái độ lại khác thường, ăn mặc vô cùng quyến rũ, cao quý.
Nàng người mặc màu đỏ thêu Kim Phượng, quần dài tượng trưng địa vị của Vương Hậu, mép váy may lông thỏ màu trắng như tuyết, vô cùng đoan chính thanh nhã.
Nàng tóc dài búi lại đơn giản, lại mang mũ phượng dầy cộm tinh xảo nặng nề, dạ minh châu trên mũ phượng tôn lên khuôn mặt vô cùng dịu dàng của nàng.
Trên khuôn mặt ngọc lịch sự tao nhã của nàng trang điểm diễm lệ như hoa đào, vốn là gương mặt thanh lệ lại tràn đầy xinh đẹp và uy nghiêm làm người ta không dám nhìn thẳng.
Tất cả bọn thị nữ trong cung nàng đều mặc y phục tốt nhất, yên lặng đứng ở phía sau nàng, tĩnh lặng đợi vương hậu phân phó.
"Tất cả các tướng sĩ đến đông đủ chưa?"
"Khởi bẩm Vương Hậu, các tướng sĩ đã tới cửa thành, không tới một canh giờ nữa sẽ xuất phát."
"Tốt. Phiên vương có cái động tĩnh gì? Vẫn không có một phiên vương tiến tới trợ giúp?"
"Vâng....."
"Biết." Hạ Lan Phiêu cười nhạt: "Các cô nương, đi thôi. Nam nhi Đại Tề ở trên chiến trường liều mạng, chúng ta làm nữ nhân cũng phải cống hiến ra một phần lực lượng thuộc về mình. Cho tới bây giờ nữ tử Tề quốc luôn không thua kém nam nhi."
"Dạ, Vương Hậu!"
Hạ Lan Phiêu đến nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người.
Khi loan giá của vương hậu dừng lại ở cửa thành thì Hạc Minh đứng ở trên tường cao cửa thành duyệt binh hơi nhíu lông mày —— hắn thật không biết nha đầu này lại muốn làm cái gì.
Mặc dù kinh ngạc, nhưng hắn vẫn là đi tới trước loan giá, nhỏ giọng nói với Hạ Lan Phiêu trong kiệu: "Tiểu Hạ Lan, rốt cuộc nàng muốn thế nào?"
"Ta tới đưa tiễn các ngươi nha."
"Không nên càn quấy! Chẳng lẽ những nữ nhân này đều là dùng để làm......"
"Hạc Minh, tư tưởng của ngươi khỏe mạnh một chút có được hay không!" Hạ Lan Phiêu đột nhiên vén màn kiệu lên: "Chúng ta cùng tiến lên thành lâu."
......
Mặc dù đã sớm biết nha đầu này xinh đẹp, nhưng Hạ Lan Phiêu mặc trang phục lộng lẫy vẫn làm cho lòng của Hạc Minh không tự chủ được run lên một cái. Nhưng mà, hắn rất nhanh đã nhớ lại chuyện bọn họ cãi vã đêm qua, có chút không được tự nhiên quay đầu đi. Trong lòng Hạ Lan Phiêu than nhỏ, nhẹ nói: "Hạc Minh, ngươi không phải hẹp hòi như vậy. Đi thôi, làm chính sự quan trọng hơn."
"Nàng nghĩ làm cái gì?"
"Lát nữa ngươi sẽ biết." Hạ Lan Phiêu mỉm cười nói.
Hạ Lan Phiêu nói xong, lập tức bước xuống xe ngựa, ở dưới sự nâng đỡ của bọn thị nữ đi tới chỗ cao nhất trên cổng thành. Hạc Minh yên lặng đi theo phía sau nàng, vẫn không hiểu nàng muốn làm cái gì, mà sự xuất hiện của nàng rốt cuộc đưa tới oanh động.
"Oa, rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, người mặc trang phục màu đỏ đó giống như tiên nữ!" Có một số binh lính bắt đầu bàn luận xôn xao.
"Các nàng là người nào? Là cung nữ sao?"
"Phi! Không nhìn thấy trên y phục đỏ có Phượng Hoàng sao? Đó là Vương Hậu nương nương!"
"Làm sao Vương Hậu sẽ xuất cung, làm sao sẽ đến cửa thăm ta? Không ngờ Vương Hậu luôn mang mặt nạ trong truyền thuyết có thể đẹp mắt như vậy!!"
"Không phải thầm lén nghị luận Vương Hậu! Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết đó!"
Dưới cổng thành, các tướng sĩ chờ xuất phát cũng bắt đầu nghị luận ầm ĩ, ánh mắt cũng không khách khí quét mắt nhìn bọn nữ tử trên cổng thành. Có một số thị nữ mắc cỡ đỏ bừng mặt, trốn ra sau lưng Hạ Lan Phiêu, mà Hạ Lan Phiêu giơ tay lên ngăn cản các tướng sĩ ồn ào náo động.
Trái tim của nàng đập thình thịch, nhưng mặt nàng mỉm cười, hắng giọng nói: "Các tướng sĩ, ta là Vương Hậu của Đại Tề. Hiện tại Tề quốc gặp phải thời buổi rối loạn, Tề vương, Thái Tử tung tích không rõ, lại có người mơ ước ngôi vị Tề vương, người ta có thể dựa vào chỉ có các ngươi —— người trung nghĩa của Tề vương.
Các ngươi cũng là nam nhi kiêu dũng thiện chiến lại trung nhất trinh nhất của Đại Tề, vì bảo vệ gia viên vì nước mà chiến, ta cảm tạ các ngươi. Các tướng sĩ, thê nhi (vợ con) của các ngươi, phụ mẫu, tử nữ (con cái) cũng kiêu ngạo vì các ngươi, cũng được các ngươi bảo vệ, đang mong đợi các ngươi chiến thắng trở về!
Đứng ở chỗ này, đều là nữ quan trong cung. Chúng ta là hạng nữ lưu, không cách nào giết địch trên chiến trường, chỉ đành phải ở trong cung chế tạo gấp gáp một nhóm áo bông, chống lạnh cho các vị tướng sĩ.
Các tướng sĩ, ta đại biểu tất cả dân chúng Tề quốc cám ơn các ngươi bảo vệ! Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhà không thể phá, nước không thể mất! Đại Tề vạn tuế!"
Hạ Lan Phiêu nói xong, lại cúi người chào thật sâu các tướng sĩ dưới cổng thành, mà các cung nữ bị nàng lây nhiễm, cũng đều rưng rưng cúi người chào. Các cung nữ đi xuống thành lâu, tự mình phân phát áo bông cho các tướng sĩ, mà rốt cuộc tinh thần của binh sĩ Tề quốc dâng cao xưa nay chưa từng có.
"Đại Tề vạn tuế! Đại Tề vạn tuế!"