Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 32 : Người anh em rất lớn

Ngày đăng: 21:18 21/04/20


Editor: kaylee – Diễn Đàn Lê Quý Đôn.



Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Phiêu thật chặt, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng lần đầu tiên xuất hiện vẻ mờ mịt. Hắn đặt đầu của Hạ Lan Phiêu ở bên trong khuỷu tay mình, nhìn cô gái ngủ say giống như con mèo nhỏ, nhẹ nhàng thở dài. Một cảm giác kỳ lạ, giống như một giọt rơi mực vào trong nước cũng như rơi vào trong lòng hắn, lan tràn khắp thân thể của hắn, làm cho hắn có chút khẩn trương, lại có chút vui sướng. Hắn không biết thứ tình cảm này ruốt cuộc là gì, chỉ biết rằng muốn ôm nàng, mãi không buông tay.



Hạ Lan Phiêu…. Ruốt cuộc ngươi là ai? Kỳ lạ như vậy, yếu ớt như vậy, rồi lại kiên cường như vậy? Nếu như ngươi là nàng, tại sao tính tình của các ngươi lại hoàn toàn khác biệt? Nếu như ngươi không phải là nàng, tại sao ngươi lại có bớt Hồ Điệp không thể nào giả tạo?



Ruốt cuộc nhận được Thủy Lưu Ly rồi. Lúc cánh tay đầy vết roi của ngươi đưa cho ta khối ngọc kia, ta phát hiện ta hơi chú ý tay của ngươi – nhất định là rất đau. Ngươi…. Sẽ trách ta sao? Nhưng tại sao ngươi lại cười với ta? Vì tha thứ, hay vì căn bản là không thèm hận….



Không biết qua bao lâu, ruốt cuộc Tiêu Mặc cũng nặng nề thiếp đi. Tóc của hắn cùng Hạ Lan Phiêu quấn với nhau ở trên giường, tuy hai mà một. Nhưng mà, chỉ cần tỉnh dậy, chúng sẽ dứt khoát chia lìa….



Ngày hôm sau..



Khi Hạ Lan Phiêu tỉnh giấc, hoảng sợ phát hiện mình đang nằm trong ngực Tiêu Mặc. Tiêu Mặc hít thở đều đặn, ôm chặt nàng, mà hai người bọn họ đều…. Không mặc quần áo.



Đã xảy ra chuyện gì? Ta nhớ được tối hôm qua cùng Tiêu Mặc…. Trời ạ, chẳng lẽ ta thật sự say rượu mất lý trí cho hắn cái kia? Không có khả năng! Hắn không được! Mà thân thể của ta cũng không đau…. Tất cả mọi người đều nói lần đầu tiên sẽ đau, xem ra Tiêu Mặc…. Đúng là không được!



Hạ Lan Phiêu cẩn thận quan sát ga giường, quả nhiên phát hiện giường đơn trắng noãn một mảnh, không khỏi thở dài một hơi. Nàng nhẹ nhàn đẩy cánh tay đang ôm ngang hông mình của Tiểu Mặc ra, đang muốn xuống giường, lại bị Tiêu Mặc kéo lại.



“A!”




Là vô dụng…. Trước sau gì đều không thể…. Ồ, Tiêu Mặc đang nói cái gì? Dao động? Có ý gì?



Hạ Lan Phiêu mờ mịt nhìn Tiêu Mặc, khẽ nhếch môi, vẻ mặt mê mang. Ánh nắng sáng sớm chiếu lên khuôn mặt mềm mại của nàng, chiếu lên cổ áo hơi mở của nàng, chiếu lên đôi môi mê người của nàng, chính nàng cũng không biết nàng nhìn có bao nhiêu hấp dẫn. Tiêu Mặc chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, hô hấp dần dồn dập. Vì vậy, hắn…. kéo lại cổ áo Hạ Lan Phiêu, nói: “Đi nhanh đi.”



Nếu ngươi không đi nhanh, ta sẽ nhịn không được mà giữ ngươi lại…. Vì vậy, đi nhanh đi.



“A.”



Hạ Lan Phiêu khó hiểu nhìn Tiêu Mặc một cái, mang theo bọc hành trang rời khỏi quán rượu. Nàng đi cương quyết như vậy, cũng không quay đầu lại nhìn Tiêu Mặc một cái. Tiêu Mặc nhìn Hạ Lan Phiêu rời đi, trong lòng có chút trống rỗng.



Nói buông tay liền buông tay…. Nữ nhân tuyệt tình…. A…. Tiêu Mặc cười nhạt.



Hạ Lan Phiêu rời khỏi Tiêu Mặc, đi ở trên đường, tâm trạng rất tốt. Nàng chỉ cảm thấy không khí bên ngoài thật trong lành và tự do, thì nghe thấy con quạ đậu trên cành cây cạc cạc kêu làm cho người ta *****! Quạ? Đây là điềm báo….



“Cạc cạc.”



Hai con quạ từ trên cành cây đứng dậy, mặt không biểu tình bay trên đỉnh đầu Hạ Lan Phiêu. Mà hành trình đẹp đẽ của Hạ Lan Phiêu, ruốt cuộc bắt đầu….