Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 33 : Người tình của Quốc sư đại nhân
Ngày đăng: 21:18 21/04/20
Editor: kaylee – LQĐ.
Mười ngày sau.
Trong một gian phòng lịch sự tao nhã của quán rượu, Hạ Lan Phiêu đang cố gắng nuốt xuống một ngụm thức ăn cuối cùng. Nàng biết rằng không lâu sau, nàng sẽ bị tiểu nhị ném ra khỏi quán, hoặc là bị giữ lại rửa chén bát…. Có lẽ, rửa chén bát vẫn tốt hơn, ít nhất là có công việc ổn định.
Sauk hi Hạ Lan Phiêu rời khỏi Kim quốc, nàng luôn suy nghĩ về tương lai. Đi nơi nào tốt nhỉ? Không thể nán lại Kim quốc, càng không thể trở về Chu quốc, Bắc quốc nghe nói đang đánh giặc…. Như vậy, chỉ có thể đi Tề quốc rồi.
Tề quốc nằm ở phía nam của Đại Chu, là đối thủ một mất một còn với Tiêu Mặc, cũng là nước duy nhất trên thế giới này có thể chống lại Tiêu Mặc. Quần áo và trang sức của Tề quốc, các loại kiến trúc đều vô cùng giống với Đại Chu, chẳng qua là càng thêm mở cửa, lớn mật. Ở Đại Chu, quần áo của nữ nhân không thể đệ lộ thân thể kể cả là một chút da thịt, nhưng ở Tề quốc khắp nơi đều là mỹ nữ mặc đều giống trang phục của Trung Quốc thời Đường lộ ngực lộ chân, rất là đẹp mắt. Nghe nói, quốc quân của Tề quốc là một tuyệt mỹ thiếu niên mười năm, mười sáu tuổi, được nói là phong hoa tuyệt đại (phong nhã tài hoa). Dĩ nhiên, Hạ Lan Phiêu lựa chọn đi Tề quốc chỉ là vì trốn tránh ma chưởng của Tiêu Mặc và Hạ Lan Thụy thôi, tuyệt đối không phải là vì vị Hoàng đế đẹp trai trong truyền thuyết kia, tuyệt đối không phải, tuyệt đối không phải….
Mọi thứ trong cuộc hành trình đến Tề quốc của Hạ Lan Phiêu đều tốt đẹp. Nàng tìm một quán rượu ở trọ, ăn các mán ăn mang đậm hương vị của Tề quốc, ngắm nhìn các mỹ nữ đủ loại phong thái trên đường cái Tề quốc. Dĩ nhiên, nếu lúc đi dạo phố nàng không bị mất túi tiền mà nói, thì mọi thứ càng tốt đẹp.
Tên trộm đáng chém vạn lần! Hắn… hắn… hắn làm sao nhẫn tâm trộm túi tiền của nàng đi? Trong đó thế nhưng là toàn bộ gia sản của nàng. Được rồi, ta thừa nhận là ta tham tiền, đi đâu đều phải mang theo bảo bối của nàng thỉnh thoảng ngắm nghía một chút, nhưng không phải thế này! Ta còn chưa trả tiền thuê phòng, bọn nhất định cho rằng ta cố ý ăn cơm chùa (ăn cơm không trả tiền đó ^_^)! Trời ơi, làm sao bây giờ…. Chỉ có thể lừa được lần nào tính lần đó….
Ở bàn bên cạnh, có mấy nam nhân trung niên ngồi, trên bàn bày đủ loại thức ăn, tốt hơn thịt kho tàu cùng bánh bao của Hạ Lan Phiêu rất nhiều. Ánh mắt của Hạ Lan Phiêu không tự chủ nghiêng mắt nhìn thức ăn trên mặt bàn của bọn họ, đúng lúc nghe được bọn họ đang nói cái gì đó.
“Đại ca, người nói chúng ta đi tìm Hỏa Liên cung nương tựa… vị Cung chủ kia có thể thu nhận chúng ta hay không? Chúng ta có thể chỉ làm việc, không cần tiền!”
“Đồ ngốc! Ngươi cho rằng Hỏa Liên cũng ai cũng có thể vào sao? Quốc sư đại nhân tuấn mỹ vô song ưu nhã cao quý, người muốn gặp mặt hắn có thể xếp hàng từ nơi này đến Hoàng cung, nơi nào đến lượt ngươi?”
“Nói cũng đúng. Chỉ là nếu có thể vào Hỏa Liên cũng mà nói, cho dù không mưu cầu quan chức, cũng có thể diễu võ dương oai ở kinh thành, ăn cơm cũng có thể không cần trả tiền….”
“Còn có thể đi đâu? Bán ngươi đến thanh lâu.”
“Ngươi dựa vào cái gì bán ta?”
“Chỉ bằng ngươi nợ ta tiền! Nếu không phục, cùng ta đến nha môn phân rõ phải trái, ta ngược lại muốn hỏi xem tại sao thiên hạ này có người nợ tiền không trả?”
Chưởng quỹ nói xong, cố sức kéo Hạ Lan Phiêu ra cửa, mà Hạ Lan Phiêu chính là nắm chặt bàn không chịu buông tay.Toàn bộ quán rượu có rất nhiều người xem trò hay, nhưng không có ai anh hung cứu mỹ nhân. Bọn họ đều cười khanh khách nhìn một Lolita sắp bị bán vào thanh lâu, không một người nào có ý muốn ngăn cản.
Mẹ nó! Trong tiểu thuyết xuyên việt, không phải nếu nữ chính gặp tình cảnh như vậy thì đều có đứng ra làm anh hung cứu mỹ nhân, sảng khoái trả nợ giúp sao? Vì sao mọi người đều nhìn ta, nhưng lại không có ai chịu giúp đỡ? Chẳng lẽ không phải mỹ nữ sẽ không được đối xử như vậy sao? Thật quá đáng!
“Chưởng quỹ, xin thương xót….”
“Đi theo ta!”
“Không muốn….”
“Đi mau!”
“Ngươi dừng tay cho ta! Ta cho ngươi biết, ta chính là người tình của Quốc sư đại nhân – chính là người tình, quan hệ đặc biệt mập mờ đó, hiểu không? Hừ hừ, ngươi dám lấy tiền của ta? Không muốn sống nữa?”