Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 396 :

Ngày đăng: 21:21 21/04/20


Edit: kaylee



"Ngươi mới ghen cả nhà ngươi đều ăn dấm!" Hạ Lan Phiêu mặt đỏ lên, không vui nói.



"Hạ Lan, ta biết rõ nàng tức giận, nhưng Đại Chu không thể nào không có Hoàng Hậu." Tiêu Mặc chậm rãi nói: "Hoàng Hậu của ta không nhất định phải là nữ nhân ta thích nhất, nhưng ta cần nàng có khả năng tự vệ, có thể quản lý hậu cung của ta, chấp chưởng thiên hạ cùng với ta."



"Ngươi nói nữ nhân kia phải là Như Yên đi." Hạ Lan Phiêu cười lạnh: "Nữ nhân kia dung mạo xinh đẹp, làm việc đoan trang, cẩn thận, ngược lại đúng là thích hợp làm Hoàng Hậu. Nếu không, ngươi cũng sẽ không trắng đêm ngắm trăng với nàng, không phải sao?"



"Nàng......"



"Ngươi muốn hỏi làm sao ta biết, đúng không? Nếu không muốn có người biết, trừ phi mình đừng làm! Tiêu Mặc, ngươi làm ta quá thất vọng!"



"Hạ Lan, nơi này là hoàng cung, không phải ở ngoài cung, nàng không được gọi thẳng tục danh của Trẫm." Tiêu Mặc lạnh lùng nói: "Tốt lắm, Trẫm cũng mệt mỏi, nàng đi xuống trước đi."



Hạ Lan, nàng sẽ hiểu tâm tư của ta sao? nàng sẽ hiểu ta muốn cái gì chứ?



Ta nên bảo vệ nàng, làm cho nàng không chịu một chút tổn thương, hay là nên để cho nàng phóng tay một lần, để từ đó Đại Chu nhiều hơn một Hoàng Hậu quát mắng triều đình?



Nữ nhân của ta, tuyệt đối không thể quá đơn thuần. Bởi vì quá đơn thuần và thiện lương sẽ chỉ làm nàng mất mạng ở trong thâm cung......



......



"Nô tỳ cáo lui."




"Nếu chủ nhân của trâm cài tóc đã chìm hồ, cây trâm này tự nhiên cũng phải bồi chủ nhân."



"Vâng."



Theo một tiếng nhỏ nhẹ vang lên, Hạ Lan Phiêu mắt thấy trâm cài tóc của Hồng Trang bị ném vào trong nước, nắm chặt tay của mình, không để cho mình phát ra tiếng. Lòng của nàng đã đau đến chết lặng, âm thanh truyền tới bên tai cũng là hư vô mong manh như vậy.



"Nha đầu này ngược lại đáng tiếc. Nếu không phải bị nàng nhìn ra đầu mối trong điệu múa của ta, ta cũng sẽ không xuống tay sớm như vậy."



"Tiểu thư chịu nhục nhiều năm như vậy, vì chính là ngày mai, tiểu thư người hiền có trời phù hộ, nhất định sẽ được như nguyện. Huống chi, chết chỉ là một nha đầu mà thôi, sẽ không có người chú ý tới."



"Chỉ hy vọng như thế."



Chết chỉ là một nha đầu......



Mặc kệ ngươi từ mục đích gì, làm sao ngươi có thể giết người bừa bãi mà không có một chút xấu hổ như vậy? Hồng Trang mới hai mươi ba tuổi, nàng vẫn còn ảo tưởng mình xuất cung lập gia đình! Tại sao các ngươi có thể!



Ngày mai......



Ngày mai sẽ là tiết Bách Hoa Tiêu Mặc tuyên bố Hoàng Hậu, phi tần, chẳng lẽ họ tính toán bất lợi với Tiêu Mặc? Không, ta tuyệt đối không thể khiến bất luận kẻ nào tổn thương Tiêu Mặc!



Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, vội vàng xoay người, lại không cẩn thận đạp phải nhánh cây trên đất, phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ. Nhưng chỉ tiếng vang này cũng khiến hai người kia cảnh giác, một người nhanh chóng vọt tới núi giả nàng đang tránh né, ở trước lúc Hạ Lan Phiêu chạy trốn đã tóm lấy cánh tay của Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu hết sức giãy giụa, mà đổi thành một người đi tới trước mặt nàng, lấy tay nâng cằm của nàng lên, nhẹ nói: "Thì ra là còn có cá lọt lưới...... Ha ha......"