Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 397 :
Ngày đăng: 21:21 21/04/20
Edit: kaylee
Sau đó, chính là một vùng tăm tối rồi.
Khi Hạ Lan Phiêu khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang ở trong một gian phòng tinh sảo, mà Như Yên đang thản nhiên uống trà trong phòng. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trước mặt có nước nhỏ xuống, mà trong tay thị nữ của Như Yên đang cầm một chậu đồng, hẳn là mới vừa hắt nước ở trên mặt nàng, khiến cho nàng tỉnh lại.
"Ngươi đã tỉnh?" Như Yên mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu: "Trong thời gian ngắn như vậy chúng ta găp mặt hai lần, còn thật sự là có duyên. Ta còn không biết tên của ngươi đấy."
"Nô tỳ...... Tiểu Lan."
"Tiểu Lan...... Ta nghe qua này tên. Ngươi là cung nữ Hoàng Thượng là sủng ái nhất đi."
"Nô tỳ không dám!" Hạ Lan Phiêu vội vàng nói: "Nô tỳ thân phận đê tiện, làm sao có thể đánh đồng với Hoàng Thượng? Tiểu chủ nhốt nô tỳ tranh giành người tình như vậy thật sự không đáng giá!"
"Tranh giành người tình...... Làm bộ như không thấy ta chìm thi vào hồ, chỉ là làm bộ như nữ nhân đang tranh giành người tình, ngươi cũng coi như thông minh. Không phải ngươi tò mò nha đầu Hồng Trang kia chết thế nào sao?"
"Hồng Trang...... Chết?"
"Đúng vậy." Như Yên cười nhạt: "Hôm nay chính là ngày chuyện tốt của ta thành, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào ngăn cản. Nói, rốt cuộc ngươi nghe được cái gì, lại là ai phái ngươi tới? Không phải Hoàng Thượng đã hoài nghi ta rồi chứ?"
"Ta......"
"Không được nói láo. Nếu ngươi ngoan ngoãn nhận tội, ngươi chính là người của ta, ta sẽ để ngươi tiếp tục ấn nấp tại bên cạnh Hoàng Thượng, cũng lưu lại cái mạng nhỏ của ngươi; nhưng nếu ngươi nói láo, kết quả của ngươi sẽ giống Hồng Trang."
"Vâng."
"Biết." Hạ Lan Phiêu mệt mỏi cười một tiếng: "Các ngươi, từng người một giết người giống như giết con kiến, mà ta lại...... Là ta quá ngu rồi, cũng là Mộ Dung bảo vệ ta thật tốt. Thật ra thì, cung đình vốn chính là chỗ ở người ăn thịt người, không cách nào trốn tránh......"
"Ngươi nói cái gì?" Đóa Nhi không hiểu.
"Thôi, dù sao cũng là một người sắp chết, nói những lời này làm cái gì đấy? Ngươi có thế để cho ta hát một bài hát trước khi chết sao?"
"Làm sao ngươi phiền phức như vậy!" Đóa Nhi không nhịn được.
"Hư......"
Hạ Lan Phiêu không đợi Đóa Nhi trả lời, cũng đã huýt sáo. Đóa Nhi cả kinh, cuống quít vừa dùng khăn lông ngăn chặn mũi miệng của nàng, vừa cảnh giác quan sát chung quanh, rốt cuộc may mắn các tiểu chủ đều đi cầu phúc, sợ là không ai nghe thấy tiếng huýt sáo.
Tay của nàng dùng sức che miệng mũi của Hạ Lan Phiêu, không để cho nàng có thể hô hấp, trong lòng âm thầm hối hận không có lập tức giải quyết nàng ta. Nhưng nàng rốt cuộc không nghĩ tới, một bóng dáng màu xám tro chẳng khác nào mũi tên xông vào, mổ vào đôi mắt của nàng.
"A! Cứu mạng, quái vật! Cứu mạng!"
Đóa Nhi vừa che mắt, vừa giãy giụa lung tung, hơi sức trên tay giảm bớt. Hạ Lan Phiêu có thể thở dốc, khó khăn hít thở, lại vội vàng chỉ huy Tiểu Hôi mổ mắt của Đóa Nhi. Nàng dùng vai đụng một cái ly trà trên bàn, dùng gốm sứ bể tan tành cưa dây trói buộc chặt mình, rốt cuộc tránh thoát, tay cũng bị quẹt cho một vết thương thật dài.
Nhưng mà, nàng không có thời gian trông coi chuyện mình bị thương, mà là nhanh chóng cầm một cây gậy lên, nhắm ngay đầu của Đóa Nhi lập tức hung hăng gõ xuống.