Lãnh Lệ Chi Tinh

Chương 6 :

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


Cả một ngày, Trình Duy Ân đều ở cùng Gia Cát Tung Hoành, hai người

hôm nay vừa vặn cũng chưa vào công ty, nên hẹn nhau cùng đi dạo, thả

lỏng tâm tình một chút.



Trình Duy Ân chưa bao giờ biết Hồng Kông, nơi đã ở suốt 25 năm, lại

là nơi vui như vậy, chỉ cần ở cùng Gia Cát Tung Hoành, đâu cũng là thiên đường!



Đây là ma lực tình yêu sao? Lòng của nàng

lập tức sống động, thế giới của nàng không còn là Xí nghiệp Hải An, Gia

Cát Tung Hoành cho nàng một trời đất riêng, làm nàng đột nhiên cảm thấy

trên đời hết thảy đều là trời cao biển rộng, cảm giác bay bổng!



“Tiếp theo…… Chúng ta đi đâu?” Nàng ngồi trong một quán trà, vừa ăn điểm tâm ngọt vừa hỏi.



Hôm nay, họ tới sông Cửu Long và vài hòn đảo ở Hồng Kông để ngắm

cảnh, theo Tiêm Sa Chủy, Vượng Giác, đến Trung Hoàn, Đồng La Loan, thậm

chí còn đến trường đua ngựa, nói thì thực kì diệu, chỉ cần là con ngựa

mà Gia Cát Tung Hoành coi trọng nhất định cuối cùng sẽ thắng, bởi vậy họ còn kiếm được chút lời.



“Đâu cũng được.” Gia Cát Tung Hoành cười, nhìn nàng tinh thần sáng

láng khuôn mặt hồng nhuận, thực bội phục nàng đi một ngày còn chưa mệt,

hắn hai đêm không ngủ, mặc dù hơi ủ rũ, cũng không muốn phá hỏng sự vui

vẻ của nàng, chỉ cần nhìn nàng đắm chìm trong hạnh phúc vui sướng cũng

là một loại hưởng thụ.



Thực ra, trốn đi chơi nửa ngày như thế là lần đầu tiên của hắn.



“Ừm…… Tới mấy đảo nhỏ chơi một chút thì sao?” Nàng đề nghị.



“Lần sau đi, đã sắp hoàng hôn, em đừng về nhà muộn.” Hắn chống cằm,

tầm mắt thủy chung không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người của nàng.



“Phải…… A! Đã sắp năm giờ! Thời gian trôi thực nhanh.” Nàng xem đồng

hồ, không nghĩ tới thời gian tốt đẹp đã trôi qua nhanh như chớp.



“Đi ăn gì đi! Ăn xong anh đưa em về.” Hắn cười nói.



“Được, đi ăn cua, em mời.” Nàng gật gật đầu, hưng phấn vỗ vỗ túi.



“Anh đây nên ăn nhiều chút gỡ vốn.” Hắn đùa.



“Em không sợ đâu, anh kén ăn, mỗi lần đều chỉ ăn một chút, mời người như anh ăn cơm thì sợ gì.” Nàng cười trêu hắn.



“Được, với những lời này của em, anh không thể không ăn no.” Hắn kéo tay nàng ra khỏi quán trà.



Gió vào lúc chạng vạng thổi vào mặt họ, khi đi trên đường, Gia Cát Tung Hoành bỗng nhiên thấy rất nhẹ nhõm.



Hạnh phúc chân chính không phải là đánh thắng bao nhiêu kẻ thù, cũng

không phải kiếm được bao nhiêu tiền, mà là có thể cùng người mình yêu

sống bình yên qua ngày……



Trình Duy Ân rúc vào người hắn, hy vọng có thể cứ tay nắm tay như vậy đến trọn đời.



Nửa giờ sau, bọn họ đi vào một nhà hàng nổi tiếng chuyên về cua, nhưng vừa mới ngồi xuống, lập tức có người tới.



“Duy Ân.” Người tới là một người đàn ông khoảng 35, 36 tuổi, dáng người cường tráng, rất trí thức.



Trình Duy Ân nhìn lại, vui vẻ nói: “Quản lí Vương! Sao anh lại ở đây……”



“Anh mới từ Thượng Hải về, cùng bạn đến ăn một bữa cơm.” Người kia

cười cười với nàng, tiếp theo quay đầu nhìn Gia Cát Tung Hoành.



“Vị này là……”



“Thế à? Anh vất vả rồi…… À, đó là……bạn của em.”



Nàng hơi thẹn thùng sờ sờ tai, rồi mới quay sang Gia Cát Tung Hoành

giới thiệu: “Vị này là quản lí Vương Phạm Vĩ ở chi nhánh công ty tại

Thượng Hải của chúng ta.”



Gia Cát Tung Hoành lễ độ đứng lên, chủ động vươn tay. “Xin chào, tôi là Gia Cát Tung Hoành.”



Vương Phạm Vĩ bắt tay hắn, ánh mắt tràn ngập đánh giá cùng địch ý. “Xin chào.”



“Quản lí Vương tuổi trẻ hứa hẹn, là trợ thủ đắc lực của ba em, em đã quen anh ấy hơn mười năm!” Nàng cười bổ sung.



“Thế à?” Gia Cát Tung Hoành từng xem qua tư liệu về người này, Vương

Phạm Vĩ không phải người đơn giản, chi nhánh Hải An ở Thượng Hải là công ty duy nhất kiếm được lời về cho Hải An.



“Chỉ có hai người sao? Muốn cùng ăn không? Bọn anh gọi nhiều đồ ăn,

bên đó cũng có mấy vị khách hàng lớn của Hải An.” Vương Phạm Vĩ nhiệt

tình mời.



“Cái này……” Trình Duy Ân cũng không muốn đi, nhưng thân là chủ tịch

Hải An, về lễ nghĩa vẫn là phải qua chào mấy vị khách hàng lớn một chút.



“Anh nghĩ Gia Cát tiên sinh hẳn là sẽ không phản đối mới đúng.” Vương Phạm Vĩ tiên phát chế nhân nói.



Gia Cát Tung Hoành cười nhẹ. “Đương nhiên.”



Trình Duy Ân thấy hắn đáp ứng, cũng vui vẻ đồng ý, hai người gia nhập cuộc xã giao của Vương Phạm Vĩ.



Hai giờ tiếp theo, Vương Phạm Vĩ làm chủ toàn bộ đại cục, hắn nói

chuyện phiếm với mỗi người, giữ chặt Trình Duy Ân, rồi thỉnh thoảng giúp nàng gắp rau, rót rượu, lấy thịt cua……



Mấy động tác nhỏ này lọt vào mắt Gia Cát Tung Hoành, ngoài mặt hắn

bất động thanh sắc, trong lòng lại bị đố kị đốt cháy, hắn đã sớm nhìn

ra, tên Vương Phạm Vĩ có rắp tâm với Trình Duy Ân, ánh mắt tên đó nhìn

nàng không phải của người làm công với chủ, mà thuần túy là ánh mắt nóng bỏng nam nhân nhìn nữ nhân, hơn nữa, tên đó tựa hồ thấy được quan hệ

thân mật giữa hắn và Trình Duy Ân nên cố tình khoe giao tình của mình

với nàng cũng không phải là ít.



Mà càng làm hắn tức giận, là Trình Duy Ân cái gì cũng chưa phát hiện, nàng một chút cũng không biết sự ân cần của Vương Phạm Vĩ đối với nàng

sớm vượt qua giới hạn của cấp dưới với cấp trên.



Gia Cát Tung Hoành ánh mắt càng lúc càng lạnh, thật vất vả bữa ăn mới chấm dứt, hắn cùng Trình Duy Ân ra khỏi nhà hàng, Vương Phạm Vĩ cũng

theo tiễn, một bộ dáng lưu luyến không rời.



“Duy Ân, mai anh lại tới công ty bàn chuyện tiếp với em.” Vương Phạm

Vĩ kêu tên nàng thân thiết, hơn nữa tay còn quàng lấy lưng nàng.



Gia Cát Tung Hoành không thể nhịn được nữa, hơi cúi đầu, một chùm tia sáng từ mắt chiếu ra, tay Vương Phạm Vĩ nhất thời giống như bị chích

một cái, vội vàng rụt về, nghĩ mãi không thông là vì sao.



Trình Duy Ân không chú ý tới cuộc ám đấu (ngấm ngầm đấu nhau) của hai người, nàng quay đầu nhìn Vương Phạm Vĩ, cười nói: “Được, việc công ngày mai bàn tiếp, tạm biệt.”



Sau khi từ biệt Vương Phạm Vĩ, nàng cùng Gia Cát Tung Hoành lái xe về khách sạn, nhưng dọc đường Gia Cát Tung Hoành trầm mặc không nói gì, vẻ mặt trầm lãnh, làm nàng buồn bực khó hiểu.



“Anh sao vậy?” Nàng nhìn mặt hắn.



“Không có gì.” Hắn lạnh lùng đáp.



“Không có gì sao mặt lại xị ra vậy?” Nàng vô tội nháy mắt mấy cái.



Hắn không trả lời, chỉ tăng tốc xe.



“Tung Hoành?” Nàng càng cảm thấy kỳ quái.



“Đừng ầm ỹ, anh đang lái xe.” Hắn hơi nhíu mày.



Hắn rốt cuộc là làm sao vậy? Nàng lo sợ nghĩ, lại tìm không ra nguyên nhân.



Tới trước khách sạn, hắn dừng xe, bỏ lại một câu: “Em về đi” rồi xuống xe vào khách sạn.
hắn, thậm chí có đứa còn phải được ẵm, trong không gian tràn ngập mùi

nước tiểu và mùi nôn trớ.



Một cỗ buồn nôn nảy lên trong ngực, hai hàng lông mày hắn kết sương, lửa giận thiêu đốt từng tế bào (đây là khi anh nhớ lại).



Sau khi đến hắn mới biết, không gian tối tăm này là khoang chở hàng

của một con thuyền, đầu sỏ mang hắn cùng những đứa trẻ khác tới địa

ngục.



Tại phòng thí nghiệm như địa ngục, vào cùng hắn còn có khoảng 50 đứa

trẻ, và còn hơn 30 đứa nữa lần lượt bị chuyển đến từ những nơi khác, sau cùng chỉ còn sáu đứa!



Bọn họ sống trong nỗi thống khổ bị biến đổi gen người……



Nhiều năm qua, hắn luôn luôn tìm chiếc thuyền kia, cùng với tên buôn

người năm đó đem hơn trăm đứa nhỏ bán cho phòng thí nghiệm, nhưng vì ấn

tượng quá mỏng manh, lại không có manh mối, tất cả thù hận cũng chỉ có

thể chôn sâu ở đáy lòng.



Mà giờ phút này, lời Trình Nhất Hoa lộ ra tin tức hắn muốn biết nhất, hắn giật mình hiểu được mục đích Thiên Xu muốn hắn đoạt Xí nghiệp Hải

An, rõ ràng dụng ý muốn tất cả thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh đến Hồng

Kông tập hợp, ở đây, lão già trước mặt hắn, rất có thể là kẻ thù mà nhóm người đột biến hắn thống hận nhất!



Đây, chính là đáp án Thiên Xu cho hắn.



Khiếp sợ, phẫn nộ, ghét cay ghét đắng, oán hận…… Chừng đó cảm xúc

phút chốc đánh úp hắn từ bốn phương tám hướng, hắn đi từng bước đến bên

giường, nhìn chằm chằm vào gương mặt tiều tụy của Trình Nhất Hoa, lại

nhìn Trình Duy Ân không ngừng lau mồ hôi cho cha, lòng hắn co rút đau

đớn như bị xé rách.



Người hắn yêu nhất, lại là con gái người hắn thống hận nhất? Không……

Hắn không hy vọng Trình Nhất Hoa là người hắn muốn tìm, có lẽ đây chỉ là trùng hợp, có lẽ tin tình báo của Thiên Xu sai, cũng có lẽ hết thảy đều do hắn nghĩ quá nhiều……



“Quái vật! Mấy đứa nhỏ ấy biến thành quái vật…… Bọn họ sẽ tới tìm ta…… Cứu mạng!” Trình Nhất Hoa điên cuồng hô lớn.



“Ba! Ba mau tỉnh lại! Ba……” Trình Duy Ân khóc, hoàn toàn không biết Gia Cát Tung Hoành phía sau vẻ mặt sớm đã xám xanh.



Một tiếng “quái vật” giống như kim châm vào trái tim Gia Cát Tung

Hoành, hắn lập tức muốn giết người, nhưng cố gắng đè nén xúc động muốn

nắm lấy Trình Nhất Hoa để chất vấn, chỉ lạnh lùng nói với Trình Duy Ân:

“Anh đi trước.”



Trình Duy Ân xoay người đứng lên, thấy có lỗi nhìn hắn. “Thực xin lỗi, để anh thấy ba em như vậy……”



“Không sao……” Nhìn mặt nàng, trong đầu hắn một mảnh hỗn loạn.



Yêu hận tình cừu, bên nào nặng bên nào nhẹ? Cho tới năm phút trước,

hắn đối với nàng chỉ có lòng tràn đầy tình yêu, nhưng hiện tại, bóng ma

cừu hận từng tấc bao trùm toàn bộ trái tim hắn, nếu Trình Nhất Hoa là

người Bắc Đẩu Thất Tinh muốn tìm, như vậy, hắn nên làm sao với Trình Duy Ân bây giờ? Hắn nên làm thế nào với tình cảm dành cho nàng?



“Tung Hoành, anh sao vậy?” Nàng phát hiện thần sắc hắn âm u đau đớn kịch liệt, kinh ngạc lấy tay vuốt mặt hắn.



Cơ hồ là phản xạ, hắn lập tức ngăn tay nàng lại, Trình Duy Ân bị động tác của hắn dọa sợ, tay dừng giữa không trung, kinh ngạc mở to hai mắt.



“Tung Hoành?” Vì sao trong mắt hắn tất cả đều là hận ý? Nàng không

hiểu, hắn lại đang tức giận cái gì? Hắn thống khổ hít vào một hơi, cố

làm dịu đi suy nghĩ hỗn loạn như ma trào, giọng điệu lạnh như băng. “Anh còn có việc, đi trước.”



“Anh…… Không có việc gì chứ (mấy cái người này suốt ngày hỏi nhau có sao không)?” Đột nhiên nàng rất muốn hắn lưu lại, không biết vì sao, nàng cảm thấy lần này hắn đi giống như sẽ không xuất hiện nữa.



“Không có gì.” Hắn hờ hững xoay người, ra khỏi phòng, như muốn chạy trốn cái gì đó lao ra khỏi Trình gia.



Bên ngoài ánh mặt trời thật chói mắt, hắn nhắm mắt, nhất thời nhớ tới lời cảnh cáo của Thiên Xu — trăm ngàn lần đừng yêu Trình Duy Ân.



Thiên Quyền, ngàn vạn lần đừng yêu Trình Duy Ân……



Đáng giận! Hắn một quyền đấm vào thành xe, phẫn hận rủa thầm.



Đây là “trò chơi” của Thiên Xu! Tên kia đem một lòng muốn báo thù của hắn trở thành trò chơi, hơn nữa sớm tính ra Trình Duy Ân sẽ là chuyện

xấu lớn nhất trong trò chơi này.



Tên âm hiểm kia vì sao không nói cho hắn từ khi bắt đầu? Như vậy, hắn sẽ không yêu Trình Duy Ân, sẽ không lâm vào loại cục diện tiến thoái

lưỡng nan này.



Ảo não ngồi trên xe, hắn ngửa đầu dựa vào lưng ghế, bỗng nhiên, di

động vang, hắn cầm lấy nghe, giọng nói đơn điệu của Thiên Xu theo di

động truyền ra.



“Thiên Quyền, nghe nói ngươi muốn tìm ta.”



“Mục tiêu của ngươi kỳ thật là Trình Nhất Hoa đúng không?” Hắn trầm giận hỏi.



“Thì ra ngươi cũng biết……”



“Vì sao không sớm nói cho ta?” Hắn lại hỏi.



“Nói sớm cho ngươi, ngươi còn có thể để Trình Nhất Hoa sống sao?” Thiên Xu hừ lạnh.



“Ngươi không muốn hắn chết?”



“Giết một người rất dễ, Thiên Quyền, nhưng tra tấn một người, xem một người từ giàu có trở nên hai bàn tay trắng lại càng thú vị.” Thiên Xu

khẩu khí lạnh như băng.



Hắn giật mình, Thiên Xu cũng hận Trình Nhất Hoa? Đó không phải tỏ vẻ hắn cũng là một trong hơn năm mươi đứa nhỏ năm đó sao?



“Ngươi đang làm phức tạp vấn đề, phải không? Ta sớm nói qua đừng yêu

Trình Duy Ân, hiện tại, ngươi muốn làm gì?” Thiên Xu một bộ thái độ chờ

xem gió mát.



“Ta……” Đối mặt Thiên Xu, đây là lần đầu hắn không còn gì để nói.



“Đừng quên, hận Trình Nhất Hoa không chỉ mình ngươi, ta để mọi người

đến Hồng Kông, là để họ thấy kẻ buôn người năm đó vì món lãi kếch sù mà

nhẫn tâm đem hơn năm mươi đứa nhỏ bán cho phòng thí nghiệm, hơn nữa phải tra hỏi hắn ai là người mua bọn nhỏ vào phòng thí nghiệm.” Thiên Xu nói ra toàn bộ kế hoạch của hắn.



“Ngươi muốn tìm kẻ chủ mưu đứng phía sau?” Hắn biết, từ khi phòng thí nghiệm bị hủy, Thiên Xu luôn luôn tìm người đứng đằng sau phòng thí

nghiệm năm đó.



“Đúng, thật ra…… Việc Trình Duy Ân yêu ngươi với chúng ta mà nói

không phải không có ích, ngươi có thể lợi dụng nàng tìm được danh sách

ta muốn.”



“Thì ra đây mới là nguyên nhân ngươi không nói cho ta biết tình hình

thực tế……” Hai hàng lông mày nhíu chặt, hắn cắn răng cả giận nói.



Hắn cùng Trình Duy Ân mến nhau cũng là một nước cờ của Thiên Xu! Tên này dám lợi dụng tình cảm của hắn!



“Chờ toàn thành viên tập hợp, lập tức triển khai hành động.” Thiên Xu không để ý tới hắn, nói tiếp.



“Chờ chút……”



“Thiên Quyền, ta nói rồi, trò chơi tuy là ta khởi đầu, nhưng từ giờ

tới chung kết, phải xem ngươi.” Nói xong, Thiên Xu không đợi hắn đáp

lại, lập tức ngắt điện thoại.



Gia Cát Tung Hoành chưa bao giờ suy sụp như hiện tại, trong tay Thiên Xu, bất quá hắn cũng chỉ là một quân cờ.



Hắn lần này làm cách nào kết thúc trò chơi? Hắn hy sinh cái gì mới có thể thắng lợi? Trong nháy mắt ra quyết định, lòng hắn ẩn ẩn đau, chỉ vì cuối cùng hắn hoàn toàn giác ngộ, hạnh phúc khoái hoạt sớm cùng hắn

cách biệt……