Lãnh Lệ Chi Tinh

Chương 5 :

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


Vài ngày tiếp theo, Trình Duy Ân đều thấy rõ được Gia Cát Tung Hoành

tránh mặt nàng, nếu không, ở trước mặt nàng hắn sẽ bày ra một thái độ

khách khí đến xa lạ, bộ dáng đó so với lần đầu gặp mặt thậm chí còn lãnh đạm hơn, phảng phất nàng chỉ là người chẳng hề liên quan……



Như một người qua đường.



Ngày đầu tiên, ngày tiếp theo nàng đều nhịn, bởi vì nàng cho rằng

người ta đã không có hứng thú với nàng, nàng còn nhiệt tình không phải

thực mất mặt lại buồn cười sao? Tốt xấu gì nàng cũng còn tự tôn, tuy là

lần đầu tiên yêu một người đàn ông, nhưng nàng tuyệt đối không miễn

cưỡng đối phương thích nàng.



Nhưng, nàng dần dần phát hiện, ngoài nàng, hắn có thể ôn hòa chào hỏi các cô gái khác, cho dù là thư ký của nàng hắn cũng trưng ra khuôn mặt

tươi cười nhiều hơn, mà nàng chỉ có thể bị xa lánh giống người qua

đường, hắn ngay cả một chút cũng không thèm nhìn nàng!



Vì sao chỉ nàng không được đối xử hòa nhã? Nàng không hiểu, nàng làm sai cái gì mà bị hắn bỏ rơi như vậy? Chẳng lẽ chỉ là ở một bên lẳng lặng đơn phương yêu mến hắn cũng không được sao?

Cuối cùng, được ba ngày, nàng rốt cuộc nuốt không nổi nỗi hờn dỗi, một

lần sau khi cuộc họp thường lệ kết thúc, nàng chủ động gọi hắn.



“Gia Cát tiên sinh! Xin đợi một chút.” Nàng quyết định cố lấy dũng khí hỏi một việc.



“Có việc sao? Tôi còn phải sửa một chút tư liệu liên quan.” Gia Cát

Tung Hoành quay đầu nhìn nàng, nhíu mày, biểu tình nghiêm túc có chút

không kiên nhẫn.



Ngày đó sau khi hôn nàng, hắn liền hối hận tự trách sâu sắc, để không phạm phải sai lầm tương tự, hắn nghiêm khắc yêu cầu bản thân cố hết sức không tiếp xúc với nàng, hơn nữa nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, rời

khỏi nơi này, bởi vậy mấy ngày nay đã triển khai hành động, từng chút

một mua những cổ phiếu linh tinh còn lại trên thị trường, cũng đem mục

tiêu tập trung vào cổ phần công ti trong tay Đường Thiệu Tông.



Chỉ là, ở đây mỗi ngày đều gặp Trình Duy Ân, sự tồn tại của nàng quấy nhiễu suy nghĩ của hắn rất nghiêm trọng, hắn biết ánh mắt của nàng vẫn

dõi theo hắn, cái loại cảm tình thâm thúy này hắn không phải không hiểu, nhưng hắn không thể cho nàng điều gì, sự thực hắn là kẻ cướp, mà công

ty của nàng lại là mục tiêu của hắn, quan hệ giữa hai người họ không thể có tương lai, cũng vì thế, cần gì phải làm cho đoạn tình cảm này tiếp

tục phát triển?



“Sẽ không…… Quấy rầy anh lâu đâu.” Vẻ mặt của hắn làm cho nàng cảm

thấy có chút tổn thương, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ trầm xuống.



“Những điều có liên quan đến điều chỉnh tài vụ của xí nghiệp Hải An

tôi đều đã nói trong cuộc họp, nếu cô muốn hỏi……” Hắn ngồi ghé vào mép

bàn họp, cúi đầu nhìn tư liệu trong tay, cố ý nhắc tới việc công.



“Tôi không phải muốn hỏi cái đó, tôi chỉ muốn biết……” Nàng ngắt lời hắn, trước khi nói lại hơi do dự.



“Biết cái gì?” Hắn ngẩng đầu.



“Ngày đó anh…… Vì sao hôn tôi?” Nàng nhanh chóng nhìn thẳng hắn, đã

bất chấp tự tôn, nếu không rõ chuyện này rất có thể nàng sẽ vĩnh viễn

không tìm được trái tim của mình về.



Lòng hắn hơi co rút, trên mặt lại hiện ra chút cười khẽ. “Thì ra cô

còn để ý chuyện đó? Đó chỉ là cảm ơn cô bôi thuốc giúp tôi, không có ý

gì khác, nếu làm cô hiểu lầm, tôi có thể giải thích.”



Những lời này thật làm tổn thương người khác, mặt nàng phút chốc trắng xanh, đau lòng cơ hồ không thể hô hấp.



Nụ hôn đó…… Không có gì khác…… Chỉ là hiểu lầm……



Giải thích thật đúng là hoàn toàn rõ ràng!



“Phải không? Thì ra…… tôi lầm……” Nàng rất muốn tỏ ra như không có

việc gì mà mỉm cười phong độ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lệ liền trào

ra hốc mắt, lã chã chảy xuống.



Hắn giật mình nhìn nàng, bức tường quanh trái tim thật vất vả mới xây nên trong khoảnh khắc sập hoàn toàn (ôi anh ơi, sao anh chưa chi đã mềm lòng ra như bún thế này, thất vọng với anh quá đi).



“Đúng…… Thực xin lỗi…… Mắt tôi hai ngày nay không được thoải mái……”

Nàng nhanh tay lau nước mắt, không muốn để hắn thấy bộ dạng yếu đuối của nàng, nhưng chất lỏng chết tiệt này lau thế nào cũng không xong.



“ Duy Ân……” Hắn bước một bước tới gần nàng, trầm thấp gọi nàng, nhưng lại vội vàng đứng yên.



Lúc này mềm lòng, chỉ làm sự tình càng phiền toái, càng phức tạp mà thôi! Hắn tự báo cho chính mình.



“Tôi không sao…… Anh có thể đi rồi……” Nàng lau không được nước mắt,

liền quay người tránh đi, không ngờ vấp chân vào ghế, cả người chuẩn bị

ngã xuống thảm.



“Cẩn thận!” Hắn không chút suy nghĩ liền đưa tay giữ lấy nàng, đem

nàng ôm vào lòng, từ lúc này lòng hắn không thể lạnh lùng cứng rắn nổi

nữa.



Nàng kinh nghi bất định ngẩng đầu nhìn hắn, trên gương mặt còn cả một chuỗi nước mắt.



Vẻ mặt của hắn thay đổi, không hề lạnh như băng, không hề hờ hững, mà là một loại tình cảm nàng đã từng thấy trên chính gương mặt mình (chắc do soi gương).



Hắn đối với nàng…… Cũng không phải không động lòng! Nàng mừng rỡ như điên nghĩ.



“Em thật là một đứa ngốc, Trình Duy Ân……” Hắn nhịn không được, nhẹ

nhàng lau đi những giọt nước mắt kháng nghị của nàng, mấy hạt châu lệ

này đã đánh nát con đê phòng thủ hắn trăm phương nghìn kế xây dựng, cơn

sóng tình sớm gợn ở đáy lòng hắn, trong nháy mắt lan tràn, mênh mông

cuồn cuộn tới lục phủ ngũ tạng.



Tình yêu, quả thật là kẻ địch ương ngạnh! Đến nay, đã ai đánh bại được nó chưa? Có ai chưa?



“Vì sao nói em khờ? Vì em yêu anh?” Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, thẳng thắn thừa nhận cảm tình với hắn.



Chữ “yêu” ấy như gánh nặng ngàn cân làm hắn không thở nổi, hắn nhíu

mày, buông nàng ra, sắc mặt sa sầm nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng nói:

“Cô yêu tôi? Ngay cả tôi là ai cô cũng không biết còn dám yêu tôi?”



“Biết anh tên Gia Cát Tung Hoành, là thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh, là cố vấn quản lí kinh doanh, thế là đủ!” Nàng thấp giọng nói .



“Thật không? Cô không để ý ánh mắt của tôi? Cô không muốn biết vì sao chúng có thể sáng lên đả thương người, vì sao tôi có được loại năng lực này?” Hắn tháo kính mắt gọng vàng xuống, bén nhọn truy vấn.



“Em…… Nếu anh đồng ý nói cho em biết, em sẽ nghe, nếu anh không muốn

nói, em cũng sẽ không hỏi nhiều.” Nàng đương nhiên tò mò về cặp mắt kì

lạ của hắn, chỉ là, mắt hắn không ảnh hưởng được đến sự thật nàng yêu

hắn chút nào.



“Đây không phải vấn đề tôi có đồng ý nói không, mà là tôi không thể

nói cho cô, bí mật của tôi, công tác của tôi, cuộc sống của tôi…… Tất

cả, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý muốn chia sẻ với người khác, cô hiểu

không?” Trong đôi mắt hẹp dài của hắn có sự giằng xé giữa lí trí và tình cảm.



“Vì vậy nên…… Anh không thích tôi?” Nàng đau lòng hỏi.



Hắn hít một hơi, đeo lại kính, thu thập tài liệu trên bàn, rồi nói:


Nàng nhìn mái tóc nâu mềm mại của “người đó”, cùng với dáng người cao cao mảnh khảnh, làm thế nào cũng không thể liên tưởng “người đó” với

những người đàn ông bình thường khác.



“Thiên Ki, Trình Duy Ân tiểu thư muốn gặp ngươi, nàng là thân chủ của ta, cũng là chủ tịch Xí nghiệp Hải An Hồng Kông.” Gia Cát Tung Hoành

vừa vào cửa vừa lên tiếng.



Địch Kiếm Hoài xoay người, hất tóc một cái, lãnh đạm gật gật đầu với nàng. “Xin chào.”



Giọng nam trầm thấp cuối cùng cũng xóa tan nghi ngờ của Trình Duy Ân, nàng đánh giá áo màu đỏ sậm cùng quần da đen rất hợp mốt hắn đang mặc,

giày da, còn có gương mặt xinh đẹp không chê vào đâu được của hắn, âm

thầm sợ hãi than trên đời làm sao có thể có người đàn ông gợi cảm xinh

đẹp như vậy!



“Anh thật sự…… Rất đẹp!” Nàng hai mắt đăm đăm, nhịn không được ca ngợi.



Địch Kiếm Hoài nheo nheo mắt, vị Trình Duy Ân này cũng không tính

xinh đẹp, ít nhất cũng kém một đống mỹ nhân hắn từng gặp rất nhiều, điều duy nhất có thể so sánh với người khác, cũng chỉ có khí chất điềm tĩnh

tao nhã của nàng, còn có cặp mắt thanh sảng mà trong trẻo kia.



“Cảm ơn.” Hắn rất ngạc nhiên về điểm mà Gia Cát Tung Hoành coi trọng

nàng nhất, hắn nghĩ người khôn khéo soi mói như Gia Cát Tung Hoành thì

ánh mắt hẳn là rất cao mới đúng.



“ Thiên Ki người mẫu độc quyền của hãng thời trang Na Tái Tư (không rõ cái này là phiên âm của cái gì trong tiếng Anh, đành để nguyên vậy).” Gia Cát Tung Hoành bổ sung.



“ Na Tái Tư…… A! Tôi nhớ ra rồi, vị người mẫu áo cưới xinh đẹp năm

nay của Na Tái Tư……” Nàng kêu lên ngạc nhiên, buổi trình diễn áo cưới

của họ năm nay làm cho cả ngành công nghiệp thời trang phải xôn xao,

nghe nói người mẫu chính lại do một siêu mẫu nam đảm nhận, làm tất cả

khách mời đều kinh diễm.



“Thì ra cô cũng biết.” Địch Kiếm Hoài đảo mắt xem thường, buổi trình

diễn kia hắn thật không cam lòng mà vẫn bị bắt làm, trời mới biết hắn

hận nhất chính là người khác coi hắn là nữ, lần đó nhà thiết kế lại là

tên điên bị bệnh thần kinh, mới hại hắn diễn trò khôi hài như vậy.



“Trời ạ, không nghĩ tới vị siêu mẫu kia chính là anh……” Trình Duy Ân vui vẻ nói, đã quên tất cả chuyện vừa rồi.



“Được rồi, đừng đề cập tới chuyện đó nữa, bị nhìn nhầm là nữ đã khiến tôi đủ giận, còn phải mặc đồ nữ, quả thực là đáng cười.” Địch Kiếm Hoài không khách khí ngắt lời nàng.



Nàng xấu hổ cúi gằm mặt, ngay năm phút trước, nàng cũng coi hắn là nữ……



Gia Cát Tung Hoành buồn cười nhìn nàng, nói: “Bây giờ em tin rồi chứ!”



Nàng liếc hắn một cái, ngượng ngùng cúi đầu. “Thực xin lỗi……”



“Không cần xin lỗi, tuy tôi là nam, nhưng đối với người anh tuấn như

Thiên Quyền khi rảnh rỗi sẽ thần hồn điên đổ, có lúc, tôi cũng muốn lừa

hắn lên giường lắm!” Địch Kiếm Hoài đi đến bên người Gia Cát Tung Hoành, cố ý ôm lấy hắn.



Nàng kinh ngạc trợn to mắt, trái tim thật vất vả mới bình tĩnh lại trở nên bất an.



Thiên Ki, là người đồng tính luyến ái?



“Đừng náo loạn, Thiên Ki.” Gia Cát Tung Hoành nhíu mày.



“Ta có làm loạn đâu, ta vốn rất thích ngươi mà……” Địch Kiếm Hoài khe khẽ cười, còn đùa dai ghé môi cạnh tai Gia Cát Tung Hoành.



“Ngươi thích là Thiên Toàn chứ!” Gia Cát Tung Hoành lạnh lùng cười.



(Editor chú thích: Ừm, thực ra nếu chú

thích thì chả còn hồi hộp mấy, nhưng cũng không nên khoác cho anh cái vụ đồng giới này lâu quá. Bồng Vũ chưa viết đam mĩ thì phải. Bây h ảnh hơi có chút nhầm lẫn về tâm lí, lí do tại sao thì phải chờ thôi, tới quyển

thứ 4 sẽ rõ.



Mà có ai nhớ lời nói đầu của tác giả

không (không nhớ thì xem lại nhé). Bồng Vũ hỏi ai là người trong lòng

Địch Kiếm Hoài ở thời điểm trong Lãnh Lệ Chi Tinh, nhớ trả lời là Diêm

Quýnh ca nhé, nếu trả lời vào gần 10 năm trước sẽ được sách có chữ kí

của Bồng Vũ đấy).



Địch Kiếm Hoài cứng đờ người, sắc mặt đột nhiên biến, phút chốc lùi lại. “Ngươi đang nói bậy gì đó?”



“Yên tâm, chuyện này chỉ có ta nhìn ra, Thiên Toàn cũng không biết……” Gia Cát Tung Hoành quay đầu nhìn hắn, tiếp tục nói: “Nếu không, với cá

tính của hắn, đã sớm trở mặt với ngươi.”



“Câm miệng!” Địch Kiếm Hoài quát khẽ.



“Cũng may, ngươi vẫn chưa làm gì Đông Tâm Ngữ, điểm ấy ta rất bội phục.”



“Ngươi nói đủ chưa? Đừng tùy tiện đoán rồi tự cho là đúng, ta khuyên

ngươi dồn tâm tư vào công tác đi, đừng học Thiên Toàn bị tình yêu làm mù quáng, phản bội Thiên Xu!” Địch Kiếm Hoài âm trầm cảnh cáo, xoay người

đi ra ngoài.



Gia Cát Tung Hoành khóe miệng nhếch, trong lòng hơi run sợ.



Địch Kiếm Hoài khi đi qua Trình Duy Ân, còn cảnh cáo riêng nàng,

“Trình tiểu thư, cẩn thận một chút, yêu người như Thiên Quyền sẽ mệt

chết, hắn yêu nhất là tiền, không phải nữ nhân.” Nói xong, hắn càn rỡ

rời đi, để lại Trình Duy Ân ngơ ngác.



Vừa rồi, Gia Cát Tung Hoành cùng vị Thiên Ki kia tựa hồ có xô xát

nhỏ, tuy nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng nàng có thể xác định, Thiên Ki cùng Gia Cát Tung Hoành tuyệt đối không phải quan hệ yêu

đương……



Gia Cát Tung Hoành tháo kính mắt xuống, day day trán, không tìm được

Thiên Xu làm cho lòng hắn không hiểu sao cảm thấy lo âu. Vì Trình Duy

Ân, hắn muốn dừng việc thâu tóm Xí nghiệp Hải An, nhưng Thiên Xu tránh

không gặp mặt, có hàm ý bắt hắn tiếp tục chấp hành lệnh sao? Nhưng nếu

tiếp tục, lấy được Xí nghiệp Hải An, Trình Duy Ân còn có thể tha thứ hắn sao?



“Tung Hoành, anh khỏe không?” Trình Duy Ân lo lắng đi tới chỗ hắn, vẻ mệt mỏi trên mặt hắn làm tim nàng thật đau.



Hắn mở to mắt chăm chú nhìn nàng, bỗng nhiên nhớ tới lời Địch Kiếm Hoài.



Hắn sẽ vì nàng mà phản bội Thiên Xu sao? Thiên Xu muốn hắn trăm ngàn

lần đừng yêu Trình Duy Ân, nhưng lại cố tình đem chuyện Trình Duy Ân

giao cho hắn xử lý, trong này có âm mưu gì?



“Tung Hoành?” Nàng thấy hắn trầm tư không nói, trong lòng càng thêm bất an.



Hắn lấy lại tinh thần, nhìn vào đôi mắt nóng bỏng mà hồn nhiên của

nàng, trong lòng nóng lên, xoay mình ôm nàng, đem môi mình đặt lên môi

nàng.



Hắn yêu nàng!



Nếu phải chọn giữa nàng và Thiên Xu, thì hắn sẽ chọn nàng!