Lãnh Lệ Chi Tinh

Chương 4 :

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


“Xem ra ngươi đang làm việc rất thuận lợi, Thiên Quyền.” Thiên Xu nói chuyện với Gia Cát Tung Hoành qua máy tính.



“Cũng được, tạm thời đã ngăn trở việc Đức Lai thu mua, tuy nhiên họ

sẽ không thể bỏ qua như vậy, phải đề phòng các thủ đoạn khác của họ.”

Gia Cát Tung Hoành thay một cái áo màu trắng thoải mái, ngồi tự nhiên

trước máy tính, vừa đọc tư liệu về Hải An vừa trả lời.



“Ừm, có thể sao, dù sao thì những công ti khác đều thua không dậy nổi trong tay Đức Lai.” Thiên Xu cười khẽ.



“Tuy nhiên, chỉ cần có ta, bọn họ cũng đừng hòng thắng.” Gia Cát Tung Hoành cười lạnh.



“Điểm ấy ta tin, chỉ là…… Ngươi cùng Trình Duy Ân của Hải An ở chung ra sao?” Thiên Xu đột nhiên hỏi.



Hắn liếc màn hình một cái, nhíu mày. “Ngươi hỏi cái này làm gì?”



“Không có gì, chỉ tò mò Trình Duy Ân là cô gái như thế nào thôi……”



“Cô ta rất bình thường.” Hắn ngắt lời Thiên Xu.



“Bình thường thôi sao? Ta còn nghĩ rằng nàng rất hấp dẫn!”



“Cô ta thì có gì hấp dẫn? Lỗ mãng, sơ ý, ngây thơ, bốc đồng, căn bản

không thích hợp với thương trường……” Hắn một hơi nói ra tất cả khuyết

điểm của nàng.



“Ồ? Đây là lần đầu tiên ngươi dùng nhiều từ như vậy để hình dung một

cô gái.” Thiên Xu cảm thấy buồn cười, trước đây Thiên Quyền chỉ quan tâm tiến độ làm việc, cô gái dù đẹp hay xấu hắn cũng không thèm để ý.



“Đó là bởi vì khuyết điểm của cô ta rất nhiều.” Hắn hừ nói.



“Nhưng trước kia ngay cả ưu khuyết điểm của phụ nữ ngươi cũng không chú ý, không phải sao?” Thiên Xu ám chỉ.



“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Hắn quăng tư liệu sang một bên, không

hài lòng hỏi. Người này không hỏi công việc, lại nhắc đến Trình Duy Ân

làm gì?



“Ta chỉ hy vọng Trình Duy Ân sẽ không thành trở ngại của ngươi.” Thiên Xu trong lời có ý.



Gia Cát Tung Hoành chợt giật mình, hừ lạnh, “Sao cô ta có thể trở

thành trở ngại của ta? Không nữ nhân nào có thể ảnh hưởng tới ta.”



“Tốt nhất là vậy, mục đích cuối cùng của ngươi là có được Xí nghiệp

Hải An, nói cách khác, đến cuối cùng, với Trình Duy Ân mà nói, ngươi

cũng giống Tập đoàn Đức Lai, để tránh phiền toái, tuyệt đối không thể

tiếp cận nàng quá gần.” Lời Thiên Xu tràn ngập ý cảnh cáo.



“Điều này ta biết.” Hắn lạnh mặt, tinh thần tỉnh táo cảnh giác.



Nhớ tới bữa tối nho nhỏ khi nãy, khi đó đơn thuần là sợ nàng bị

thương mà ôm nàng, nhưng thân thể mềm mại và hương thơm thản nhiên từ cơ thể nàng lại xâm nhập tế bào não hắn, cho tới bây giờ, hắn thậm chí còn có ảo giác vi diệu ngửi được hơi thở của nàng.



Bởi vậy, lời Thiên Xu không khác gì một gậy giáng mạnh vào đầu, làm cho hắn nháy mắt thanh tỉnh.



“Biết là tốt rồi……”



“Thiên Xu, rốt cuộc vì sao ngươi chú ý đến Hải An? Chiếm được thì

sao? Chẳng lẽ ngươi muốn kinh doanh công ty này?” Hắn thật sự đoán không ra Thiên Xu nghĩ gì.



“Không, ta cũng không muốn kinh doanh xí nghiệp Hải An, ta chỉ là muốn thưởng thức trò chơi thôi……”



“Trò chơi gì?” Hắn ngạc nhiên hỏi.



“Ha ha ha……” Thiên Xu cười không nói.



“Quên đi, ta sẽ tự tìm ra đáp án.” Hắn ẩn nhẫn tức giận, sớm biết rằng sẽ hỏi không ra.



“Đúng vậy, bằng vào sự thông minh của ngươi, hẳn là sẽ biết đáp án

rất nhanh, chỉ là, trước khi biết được đáp án, đừng gây ra nhiều việc.”



“Việc gì? Ngươi nói đáp án của ngươi còn có gì khác?”



“Đúng vậy.”



“Mà cái đó liên quan tới ta?”



“Có thể nói vậy.”



“Không, ta cho rằng tất cả đều nằm trong tay ngươi, Thiên Xu, vì trò chơi là do ngươi khởi đầu.”



“Nhưng ngươi sẽ là người chấm dứt nó, Thiên Quyền.”



“Lời nói của ngươi thực bí ẩn, nhưng ta cũng không vội hiểu thấu đáo……” Hắn cười lạnh đứng dậy.



“Thiên Quyền……” Thiên Xu bỗng nhiên gọi hắn.



Hắn xoay người nhìn chằm chằm màn hình.



“Trăm ngàn lần đừng yêu Trình Duy Ân.” Thiên Xu vừa nói xong liền biến mất khỏi màn hình.



Hắn giật mình đứng tại chỗ, Thiên Xu bỏ lại một câu không đầu không đuôi rồi đi, lại khiến lòng hắn gợn sóng không nhỏ.



Hắn đã hai mươi tám tuổi, luôn luôn biết mình muốn gì, cũng luôn khôn khéo đúng mực với mọi chuyện, đến nay có thể mọi việc thuận lợi trên

thương trường, đơn giản là không có gì cố kỵ, tựa như chính hắn nói,

không có bất kì kẻ nào, việc nào có thể ảnh hưởng hắn, hắn cũng không hy vọng lần này là ngoại lệ.



Nhưng hắn không thể không thừa nhận, Trình Duy Ân đã có một tầm ảnh

hưởng nhất định trong lòng hắn, nhất là sau khi nàng thấy được đột biến

trong mắt hắn, hắn đột nhiên cảm thấy mình đứng trước mặt nàng thật

trắng trợn, rốt cuộc không thể ngụy trang……



Không được! Hắn không thể tiếp tục không khống chế được trái tim như

vậy, tựa như Thiên Xu nói, nếu hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này một

cách hoàn mỹ, phải cách xa Trình Duy Ân một chút!



Lúc này, một trận tiếng đập cửa dồn dập khiến hắn tỉnh lại, hắn nhíu mày, đi đến trước cửa nói vọng ra. “Ai?”



“Là tôi, Trình Duy Ân……”



Vừa biết là nàng, hắn càng nhíu chặt mày. Mới nói sẽ giữ khoảng cách

với nàng, nàng liền chủ động chạy tới tìm hắn? Có phải ông trời ác ý

muốn thử hắn không? Mở cửa, hắn vịn tay lên khung cửa, sắc mặt không

giận nói: “Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?” Trình Duy Ân hé ra khuôn

mặt nhỏ nhắn trắng bệch, giữ chặt hắn kêu lên: “Gia Cát Tung Hoành, giúp tôi với, Duy Trạch bị bắt cóc!”



“Cái gì?” Hắn hơi kinh ngạc.



“Duy Trạch bị người ta bắt cóc rồi, đối phương muốn tôi trước 2h một

mình đến bến tàu Thiên Tinh, tôi không biết bọn họ muốn gì, càng không

biết nên làm gì bây giờ, người duy nhất tôi nghĩ đến chính là anh……”

Nàng lo lắng nghẹn ngào nói, nhìn thấy hắn, kiên cường của nàng liền lập tức tan rã, nước mắt rốt cuộc nhịn không được rơi xuống.



Hắn nhìn trái nhìn phải (có gì mờ ám đâu mà anh phải thế, à mà đúng, phải đề phòng có ai theo dõi), nhanh tay kéo nàng vào phòng, đóng cửa lại, cẩn thận giữ hai vai nàng,

nghiêm túc đề ra nghi vấn: “Đợi chút, đừng nóng vội, cô nói Duy Trạch bị bắt cóc? Cô xác định?”



“Xác định, tôi nghe thấy giọng Duy Trạch, giọng nó nghe rất khổ sở,

không biết có bị thương không……” Nàng gật gật đầu, cố gắng ngừng rơi
ra tình cảm nàng dành cho hắn, còn là cảm giác phức tạp khi biết chính

nội tâm mình cũng rung động như vậy.



Hắn có thể xác định Trình Duy Ân thích hắn, nhưng hắn thì sao? Chẳng lẽ hắn cũng……



Lúc hắn còn đang giật mình ngạc nhiên, Trình Duy Ân cúi đầu mở lọ

thuốc, vội la lên: “Mau cởi áo ra, miệng vết thương của anh cần phải

được sát trùng!”



Hắn không cái gì, ngoan ngoãn cởi áo, lộ ra bộ ngực trơn nhẵn và đôi cánh tay cường tráng hữu lực.



Trình Duy Ân thấm thuốc sát trùng lên bông, ngẩng đầu, vừa nhìn thấy

nửa thân trần của hắn, lập tức thất thần, động tác đình trệ, cứ như vậy

ngơ ngác nhìn hắn.



Nàng không nghĩ tới người có vẻ mặt nhã nhặn như hắn lại rèn luyện

được cơ thể rắn chắc như vậy, càng không nghĩ tới thân thể một người đàn ông lại có thể…… mê người như vậy.



“Sao vậy? Không phải cô muốn giúp tôi vệ sinh miệng vết thương sao?” Hắn cố ý hỏi.



Nàng tỉnh lại, mặt đỏ bừng, không biết nên làm sao chạm vào vai hắn.

Hai mươi lăm năm qua, ngoài em trai, nàng chưa từng xem qua bộ dáng trần trụi của đàn ông.



“Ách, đúng, phải vệ sinh miệng vết thương……” Nàng hít một hơi cố tự trấn tĩnh mình.



Cẩn thận đem bông sát trùng chấm chấm lên vai trái hắn, nàng sợ hắn

sẽ đau, còn không ngừng thổi nhẹ vào miệng vết thương, cách nàng cẩn

thận săn sóc ấy, lại một lần nữa làm lòng Gia Cát Tung Hoành nóng lên,

không khỏi chăm chú nhìn nàng, thật lâu không thể dời tầm mắt.



Trong trí nhớ hắn, không ai quý trọng hắn như nàng, loại cảm giác

được quan tâm này, đủ để người đàn ông nào cũng phải cởi giáp đầu hàng……



“Đau không?” Nàng ngẩng đầu, quan tâm nhìn hắn, vừa vặn chạm phải đôi mắt đen sâu như màn đêm của hắn.



Hắn không trả lời, tay nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng, lòng đột nhiên mất kiểm soát, lâm vào mê hoặc nguy hiểm……



Nàng mở to mắt kinh ngạc, nín thở, không biết hắn muốn làm gì.



Một lúc lâu sau, ngay khi nàng nghĩ mình sắp tắt thở (vì chị nín thở lâu quá), hắn cúi đầu, mặt áp sát mặt nàng, hôn lên đôi môi đỏ mọng ôn nhuận của

nàng. Nàng hồi hộp nhận lấy nụ hôn như ảo như mộng này, phút chốc trái

tim bay lên tận mây, không ngừng bay cao mãi……cao mãi……



Nụ hôn ôn nhu của hắn làm cho người ta mê say, tim nàng đập rất

nhanh, có phải nàng đang tưởng tượng không? Hay là sự thật? Cho tới vừa

rồi, nàng còn cho rằng nàng và hắn sẽ không có khả năng, nhưng giờ phút

này, bọn họ lại gần gũi nhau như thế…… Giống như linh hồn và hơi thở đều đã hòa chung một chỗ!



Gia Cát Tung Hoành nhẹ nhàng mút lấy môi nàng, xúc cảm non mềm mê

luyến kia, hơi thở nàng tươi mát như sương sớm, hương thơm cơ thể như

hoa xuân mê người, hắn cứ từng chút sa vào hương thơm nơi nàng, tự chủ

vốn có cũng dần tan rã……



Cửa lớn đột nhiên truyền đến thanh âm quấy nhiễu Gia Cát Tung Hoành, hắn nhanh chóng ngẩng đầu, lùi người ra sau.



“Có người đến!” Hắn cảnh giác nhìn về phía cửa.



“Hả?” Nàng còn đang bất động, tâm hồn vẫn chưa rớt xuống từ đám mây cao vạn trượng.



“Có lẽ là em cô……” Hắn nhăn mày, nhanh chóng mặc áo lại, trong lòng có cảm giác tự trách sâu sắc với với việc mình hôn nàng.



Hắn làm sao vậy? Lời cảnh cáo của Thiên Xu còn bên tai, hắn rõ ràng

tuyệt đối không thể liên quan gì với nàng, vì sao còn dính lấy nàng? Vì

sao còn động tâm với nàng?



“Duy Trạch? Anh nói Duy Trạch đã trở lại?” Cuối cùng Trình Duy Ân

cũng nghe thấy âm thanh bên ngoài, hốt hoảng sửa lại tóc, chạy ra cửa.



Cửa vừa mở, quả nhiên thấy Trình Duy Trạch bình yên về nhà, chẳng qua trên mặt chỗ xanh chỗ tím, đi đứng bất ổn.



“Duy Trạch!” Trình Duy Ân chạy tới, đỡ lấy thân hình xiêu vẹo của em trai.



“Chị…..” Trình Duy Trạch hữu khí vô lực hô một tiếng.



“Em không sao chứ? Bị thương thế nào?” Nàng lo lắng không thôi, thân hình nhỏ nhắn cơ hồ không đỡ nổi hắn.



“Vẫn tốt, chỉ là bị đánh một chút…… Đáng giận, đám người đó rốt cuộc

là ai? Em vừa ra tới cổng trường đã bị đánh ngất……” Trình Duy Trạch hoàn toàn không rõ sự việc từ đầu đến cuối.



Gia Cát Tung Hoành đi ra, giúp Trình Duy Ân nâng hắn dậy, cảnh cáo:

“Người bắt cóc cậu là Đường Thiệu Tông, nhớ kỹ, thời gian này phải đặc

biệt cẩn thận.”



“Hả? Thiên Quyền, anh……sao lại có ở đây?” Trình Duy Trạch cố mở to đôi mắt sưng vù nhìn hắn.



“Là anh ấy giúp chị cứu em, Đường Thiệu Tông bắt em để uy hiếp chị,

nếu không có anh ấy, có lẽ chị……” Nàng hừ một tiếng, nhớ tới Đường Thiệu Tông định giở trò, liền cảm thấy ghê tởm.



“Hắn uy hiếp chị cái gì? Chị? Hắn có……” Trình Duy Trạch sắc mặt đại biến, lo lắng bắt lấy cổ tay nàng hỏi dồn.



“Không sao! Là Gia Cát Tung Hoành đã cứu chị, chị không sao……” Nàng mỉm cười trấn an, vỗ vỗ hắn.



“Tên Vương bát đản! Nhất định tao phải tìm mày tính sổ……” Trình Duy Trạch giận đến sôi lên, nắm tay mắng to.



“Tốt nhất cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, hắn để tôi đối phó, hai

người tự bảo vệ mình cho tốt đi, nếu không hai bên đều làm loạn cả lên,

sẽ không có lợi cho Hải An.” Gia Cát Tung Hoành lập tức nói.



“Shit! Sao có thể bỏ qua như vậy? Thiên Quyền, anh hãy thay tôi dạy dỗ họ!” Trình Duy Trạch cả giận nói.



“Yên tâm, tôi sẽ.” Hắn mỉm cười nhìn Trình Duy Ân, lại nói: “Tôi nên về khách sạn, hai người nghỉ sớm đi!”



Trình Duy Ân vội nói: “Đợi chút, vết thương của anh còn chưa……”



“Phần còn lại tôi sẽ tự xử lý.” Hắn nói cực kì lãnh đạm.



“Nhưng……” Nàng ngây người một chút, không nghĩ chưa tới năm phút, hắn lập tức lại giữ khoảng cách với nàng.



Thế này là sao? Sao vừa rồi hắn lại hôn nàng? Việc hôn môi không phải lưỡng tình tương duyệt (cả hai bên đều có tình cảm) mới có thể làm sao?



“Ngày mai có thể tôi cần thêm tư liệu về Hải An, xin cô chuẩn bị. Hẹn gặp ở công ty.” Hắn lại khôi phục giọng điệu giải quyết việc chung,

nhìn nàng một cách có lễ, tay cầm áo ngoài, ra khỏi nhà họ Trình.



Trình Duy Ân trong lòng hơi giận, cắn cắn môi dưới, trừng to mắt nhìn bóng dáng hắn dần đi xa.



Nếu không thích nàng, cần gì phải cho nàng hy vọng? Hắn chẳng lẽ

không biết, một nụ hôn có thể làm người con gái vui vẻ, cũng có thể làm

cho lòng người ta phiền muộn sao?



“Chị, sao vậy?” Trình Duy Trạch thấy nàng ngây ngốc, không khỏi lên tiếng gọi nàng.



“Không có gì…… Chúng ta vào thôi.” Nàng xoay người, cười cứng ngắc, dìu Trình Duy Trạch vào nhà.



Đêm nay, nàng chỉ sợ mất ngủ đến khi trời sáng.