Lãnh Lệ Chi Tinh

Chương 3 :

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


Hắn nhìn không thấy.



Trong mắt hơi hơi đau, vì lí do nào đó mà không thể mở, nhưng hắn biết xung quanh hắn có người.



“Ngươi sẽ có đôi mắt lợi hại nhất toàn thế giới!” Bên cạnh hắn có một thanh âm hưng phấn kêu nhỏ.



“Đôi mắt lợi hại? Có ý gì?” Hắn sợ hãi, bất an xê dịch thân thể suy yếu, vì mắt không khoẻ mà hô hấp dồn dập.



“Thủy tinh thể ở mắt đột biến, sẽ làm đồng tử của ngươi thu phóng tự

nhiên, ta đang trang bị thêm vào trong mắt ngươi một con chip cảm ứng

tinh vi, ánh mắt của ngươi khi xuyên qua nó, sẽ bắn chùm tia sáng như

sấm chớp, đến lúc đó, ánh mắt của ngươi chính là vũ khí mạnh nhất……”



“Không! Tôi không muốn biến thành vũ khí! Đừng thêm gì vào mắt tôi! Tôi không muốn!” Hắn kháng cự kêu to.



“Im lặng chút, đứa nhỏ, điều này không do

ngươi quyết định, ngươi là người sống sót duy nhất ở phương diện đột

biến ánh mắt, hơn nữa chỉ số thông minh của ngươi siêu cao, ta tin ngươi nhất định sẽ là thành phẩm thí nghiệm thành công nhất!”



Hắn cảm thấy rất nhiều người đang giữ hắn, tiếp theo, một cây kim

lạnh như băng đâm vào cơ thể, hắn phẫn nộ hô to: “Buông! Tôi không phải

vật thí nghiệm! Buông ra…”



“Chờ ta hoàn thành thí nghiệm, ngươi sẽ cảm kích ta, ha ha…”



“Không–” Hắn khàn giọng hét, tiếp theo một cỗ đau đớn mãnh liệt từ mắt lan ra toàn thân, giống như mắt hắn bị móc ra….



“A……” Gia Cát Tung Hoành bừng tỉnh, tóc gáy dựng hết lên, hắn thở hổn hển, qua vài giây mới dần thoát khỏi ác mộng, trở lại hiện thực.



Hắn ngồi dậy, dựa lưng vào gối, vươn tay ôm lấy hai mắt mình, phát hiện trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.



Ác mộng đã lâu không xuất hiện sao lại quấy rầy hắn? Đã mười ba năm,

hắn nghĩ hắn đã vượt qua lo lắng trong lòng, nghĩ hắn đã thoát khỏi ác

mộng kia….



Có lẽ là do quá mệt mỏi, mấy ngày liền bôn ba còn sai múi giờ, khiến cho hắn kiệt sức, mới có thể lơi lỏng cả ý chí.



Xoa xoa hai mắt, hắn ngồi thẳng dậy, cầm lấy kính mắt gọng vàng, tim đang loạn nhịp tùy tay mân mê.



Cái kính này không số cũng không phải kính mắt màu, nhưng là vật

trọng yếu không thể rời người của hắn, đeo kính, hắn mới có thể cảm thấy chính mình giống người thường, mới có thể quên đi mình có đôi mắt kỳ dị làm người ta sợ hãi, là người đột biến giết người bằng ánh mắt……



Nói thực ra, kính mắt với hắn mà nói có ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa thực, hắn tự biết dựa vào kính mắt trấn an bản thân vẫn chưa đủ,

có điều, đây đã là cực hạn của hắn, hắn không muốn lãng phí tinh thần để ý hai mắt mình nếu kính có thể làm hắn bình tĩnh, giảm không ít chuyện

phiền lòng.



Hắn tự giễu, khóe miệng giơ lên, đeo kính vào, bưng cà phê uống một ngụm, lại nhăn đôi mày tuấn tú.



Cà phê lạnh thật khó uống!



Để cốc cà phê xuống, đứng lên, hắn vặn vặn mình, thong thả đi tới cửa sổ lớn của văn phòng, nhìn đèn đuốc các nhà sáng như châu báu ngoài cửa sổ.



Hắn thiếu chút nữa đã quên, đây là Hồng Kông, là văn phòng Trình Duy

Ân chuẩn bị cho hắn, không phải chỗ ở của hắn, nhưng đâu có thể xem là

nhà hắn? Đảo Bắc Cực Tinh? Hay là nơi làm việc trông giống nhà ở San

Francisco? Cửa sổ thủy tinh phản chiếu một thân ảnh tịch mịch, hắn thở

dài, kéo lỏng caravat.



Trong ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ của mọi người, hắn là một tinh

anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn trong thương giới, tập trung phong cách và tiêu chuẩn của tầng lớp quý tộc, nhưng chưa từng có ai biết, phía sau vẻ bề

ngoài chỉnh tề của hắn, hắn từng không bằng cả một con chuột bạch!



Hắn thật sự không muốn nghĩ về những chuyện đã qua, chỉ là, đoạn

chuyện cũ kia làm sao cũng diệt không xong, không đếm nổi số thí nghiệm, không đếm được số lần bị cải tạo, cấy ghép, có khi hắn hoài nghi, hắn

còn có thể xem như một con người sao? Trừ bỏ cái vỏ ngoài, trừ cái tên

Gia Cát Tung Hoành, bên trong hắn nói không chừng đã bị đột biến không

đâu vào đâu.



Cười châm chọc, hắn quay lại ngồi xuống trước bàn, trên bàn có một

tập tài liệu về tình hình tài vụ Hải An do thư kí của Trình Duy Ân mang

tới cho hắn.



Xí nghiệp Hải An hoạt động bằng nghề vận chuyển đường biển, có không

ít chi nhánh ở Hồng Kông và Trung Quốc, tuy trong mấy năm qua từ sau khi Trình Nhất Hoa ngã bệnh, lợi nhuận rõ ràng giảm, có điều nhờ sự cố gắng của Trình Duy Ân, tốc độ tăng trưởng vẫn được duy trì trong mức chuẩn,

cho đến năm nay gặp khủng hoảng tài chính, Hải An mới lâm vào hoàn cảnh

túng quẫn, làm Tập đoàn Đức Lai thừa cơ thâu tóm.



Hắn thật không hiểu, Thiên Xu coi trọng Hải An ở điểm nào? Vấn đề này, dù thế nào hắn cũng muốn làm rõ.



Hắn đang muốn tiếp tục xem xong tài liệu, lại bị một trận tiếng đập

cửa làm gián đoạn, Trình Duy Ân đẩy cửa vào, cười nói: “Gia Cát tiên

sinh, cùng dùng cơm đi! Đêm nay nên ăn mừng một chút……”



Hắn không đói bụng, vốn định từ chối, nhưng tự nhiên lại đổi ý. Hắn có thể hỏi ít chuyện từ Trình Duy Ân.



“Được!” Hắn đứng lên, hắn nhanh tay lấy áo ngoài, theo nàng ra khỏi văn phòng.



Trình Duy Ân thấy mặt hắn có vẻ ủ rũ, quan tâm hỏi: “Anh mệt lắm à?”



“Không sao.” Hắn mặc áo ngoài vào, cười nhẹ.



“Nếu quá mệt, ăn xong bữa tối liền hãy về khách sạn nghỉ sớm một chút……” Nàng tốt bụng đề nghị.



“Không sao, để tôi xem hết giấy tờ rồi tính.” Trước khi biết rõ mục đích của Thiên Xu, hắn sao có thể ngủ yên?




“Đứa nhỏ ấy…… Đều tại ba……” Nói xong, Trình Nhất Hoa khóc.



“Ba…… Đừng khóc, đó chỉ là mơ thôi, không sao……” Nàng đau lòng nắm chặt bàn tay phát run của cha, ôn nhu vỗ về.



“Con không hiểu đâu…… Duy Ân…… Con không biết…… Đó không phải mơ……” Trình Nhất Hoa kích động kêu.



“Được được được, con không hiểu, cha bình tĩnh chút nào.” Nàng lo

lắng nhìn má Trương, lấy ánh mắt hỏi má Trương có nên gọi bác sĩ tới

không.



Má Trương thở dài, nói: “Tình trạng của ông chủ vẫn rất ổn định, chỉ là ban đêm hay gặp ác mộng thôi.”



“Ta nói rồi đó không phải giấc mơ!” Trình Nhất Hoa kêu to.



“Được, không phải mơ, vậy ba nói cho con biết rốt cuộc là sao? Cái gì làm ba sợ hãi vậy?” Nàng ra hiệu với má Trương từng chút tiêm thuốc an

thần cho cha, cũng vỗ nhẹ ngực cha, dỗ luôn miệng.



“Đứa nhỏ……Chúng…… Sẽ tới tìm ba……” Ông nói đứt quãng.



“Đứa nhỏ nào? Chúng là ai?” Nàng lặp lại lời cha, lúc này má Trương đã tiêm thuốc an thần cho ông.



“Là ba…… Đều là ba làm hại…… Chúng sẽ tới tìm ba báo thù……” Trình Nhất Hoa càng nói càng sợ hãi.



“Báo thù?” Nàng ngẩn ngơ, lập tức buồn cười thở dài. Cha nàng quả thật là đang nằm mơ!



“Đúng, chúng nhất định rất hận ba…… Ba biết rõ điều đó quá tàn nhẫn…… Vẫn đưa chúng đi……”



“Đưa đi đâu?” Nàng không yên lòng hỏi.



“Thí…… nghiệm……” Thuốc bắt đầu có tác dụng, Trình Nhất Hoa nói không rõ tiếng, dần dần ngủ say.



Trình Duy Ân đắp chăn cho cha, nói với má Trương: “Ngày mai lại mời

bác sĩ đến xem, xác định xem có phải biến hóa của bệnh tình ảnh hưởng

tới cảm xúc của cha không.”



“Vâng.” Má Trương nói.



Đi khỏi phòng cha, đóng cửa lại, mùi thuốc nồng cũng dịu bớt, nàng tựa vào cửa, bỗng nhiên thấy khổ sở.



Cha ốm đã bốn năm, nàng thực sợ cha không qua được mùa đông năm nay,

nếu cha cứ thế ra đi, nàng nên làm sao? Em trai Duy Trạch còn một năm

nữa mới tốt nghiệp, Hải An lại gặp phải rất nhiều vấn đề, trọng trách

trên vai nàng nặng cơ hồ làm nàng không thở nổi, có đôi khi nàng thật

muốn dứt bỏ hết thảy, nghĩ tới cuộc sống bản thân, nhưng dù sao cũng

phải chờ Duy Trạch có thể độc lập tự chủ rồi hẵng nói, hiện tại, nàng

khổ cũng phải tiếp tục nhịn.



Chậm rãi về phòng, qua phòng Duy Trạch, nàng mở cửa ra xem, trong

phòng không có người, đã nửa đêm sao Duy Trạch còn chưa trở về? Nàng

thật sự không biết làm sao với đứa em trai vĩnh viễn không lớn này, cả

ngày chỉ biết lên mạng chơi điện tử, cũng không nghĩ tới trách nhiệm bản thân, nó thực sự nghĩ rằng có thể chơi cả đời sao? Trong lòng nói thầm, chợt chuông điện thoại reo to, nàng hoảng sợ, ai lại gọi muộn vậy? Có

phải tiểu tử hư đốn Duy Trạch không? Vội vàng đi tới chỗ để điện thoại ở tầng hai, cầm máy nội bộ nghe, nàng vội vàng hỏi: “Alô? Duy Trạch à?”



“Chị……” Giọng Trình Duy Trạch nghe rất thống khổ, hơn nữa hữu khí vô lực.



“ Duy Trạch? Em sao vậy?” Nàng kinh ngạc hô nhỏ.



Điện thoại tựa hồ bị người khác lấy, tiếp theo, một âm thanh xa lạ âm hiểm cười nói: “Trình đại tiểu thư, em cô đang ở trong tay chúng tôi,

muốn cứu nó thì hãy đến bến tàu Thiên Tinh một mình.”



“Anh nói gì? Các anh…… Các anh rốt cuộc là ai?” Nàng kinh hãi thiếu chút nữa té xỉu, đây là…… bắt cóc sao?



“Đừng hỏi nhiều, cô mà không tới trước 2h (2h sáng, vì lúc này đang

là đêm), thì chờ nhặt xác em cô đi!” Đối phương nói xong liền cúp máy.



Nàng ôm ống nghe, sợ phát run, chưa từng nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện này!



Có người bắt cóc Duy Trạch!



Trời ơi!



“Cô chủ, có chuyện gì vậy?” Má Trương đi vào hỏi.



Nàng quay đầu, kìm chế sự kinh hoảng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Không có gì, cô cứ đi chăm sóc ba! Cháu có việc ra ngoài một chút.”



“Đã trễ thế này cô chủ còn ra ngoài?” Má Trương lo lắng nhìn nàng.



Nàng không trả lời, vọt về phòng thay quần áo, cầm túi xách nhanh chóng lái xe ra ngoài.



Trên đường đi, lòng nàng nóng như lửa đốt, nước mắt đảo quanh, nhưng vẫn cố nhịn không khóc.



Hiện tại khóc không có tác dụng gì, chỉ làm nàng trở nên yếu đuối mà thôi, nàng phải kiên cường một chút mới được……



Nhưng, trời mới biết nàng đã sợ tới mức toàn thân nhũn ra, tay nắm

vô-lăng không ngừng run run, đối phương không nói phải mang bao nhiêu

tiền, chỉ cần một mình nàng tới bến tàu Thiên Tinh, nàng đi thì có thể

cứu Duy Trạch hay không, hay chính mình cũng thành con tin? Làm sao bây

giờ? Nàng nên làm gì bây giờ? Trong lúc lo âu, phút chốc nàng nhớ tới

Gia Cát Tung Hoành, giống như được uống thuốc an thần, vội vàng đổi

hướng lái xe đến khách sạn hắn đang ở.



Nàng tin tưởng, giờ phút này có thể giúp nàng, ngoài hắn ra không còn ai khác.