Lãnh Lệ Chi Tinh

Chương 8 :

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


Trình Duy Ân thất hồn lạc phách về nhà, phảng phất như mất đi linh hồn, chỉ còn lại thể xác mà thôi.



Tình yêu, thì ra là một loại tiền cược sang trọng, thua sẽ phải trả giá rất đắt, ngay cả trái tim cũng mất theo.



Suy sụp đi vào phòng, nàng đang lo lắng không biết giải thích với cha việc của Hải An như thế nào, thì vừa vào cửa, một bàn tay to từ đằng

sau bịt kín miệng nàng, nàng kinh hãi, giãy dụa muốn quay đầu, lại bị

cảnh tượng trước mắt làm cho sợ tới mức cứng đờ.



Trong phòng có rất nhiều người, ngoại trừ

một vài người đàn ông to khỏe xa lạ, nàng phát hiện cha mình bị trói

trên xe lăn, miệng bị nhét vải; Trình Duy Trạch thì hai tay bị trói sau

lưng, tựa hồ bị đánh, hữu khí vô lực nằm trên mặt đất. Còn má Trương đã

sớm bị đánh bất tỉnh, ngã bên cạnh xe lăn.



Còn có một người đang thoải mái ngồi bắt chân trên sô pha, người mà nàng vô cùng quen thuộc – Đường Thiệu Tông!



Nàng khiếp sợ không thôi, tức giận cắn ngón tay của người đang bịt

miệng mình, người đó kêu đau một tiếng, buông tay ra, nàng liền há mồm

gào lên: “Đường Thiệu Tông, anh làm cái gì vậy?”



“Nhiều ngày không gặp, em vẫn hung dữ như vậy……” Đường Thiệu Tông cười gian ác.



“Anh đến nhà tôi làm gì?” Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn.



“Làm gì á? Đương nhiên là vì quá nhớ em, nên tới tìm em chứ sao!” Hắn ngả ngớn nhìn nàng. Mới vài ngày không gặp, tinh thần nàng dù có chút ủ rủ, có điều lại thêm phần yếu đuối động lòng người, bộ dáng nàng làm

người ta cảm thấy thương xót.



“Cút!” Nàng ghê tởm hô to.



“Đừng khẩn trương, tôi sẽ đi, tuy nhiên tôi muốn mang một nhà ba

người gia đình em đi cùng.” Hắn hút xì gà, vừa phả khói ra vừa nói.



“Cái gì?” Nàng kinh hoàng hít một hơi.



“Vất vả lắm tôi mới điều tra ra, tiểu tử Gia Cát Tung Hoành kia là

một thành viên của tổ chức gọi là “Bắc Đẩu Thất Tinh”, hơn nữa hắn lại

là một tên người đột biến không bình thường….” Lần này hắn phải tốn rất

nhiều tiền của, thông qua nhiều đường dây nhưng vẫn không tra ra tư liệu liên quan đến Gia Cát Tung Hoành, ngay lúc hắn cơ hồ phát điên, lại

nhận được một cuộc điện thoại kì quái. Đối phương tựa hồ biết hắn đang

điều tra Gia Cát Tung Hoành, chủ động nói hết lai lịch Gia Cát Tung

Hoành cho hắn, hơn nữa nói với hắn, chỉ cần nắm giữ Trình Nhất Hoa và

Trình Duy Ân, Gia Cát Tung Hoành sẽ ngoan ngoãn tự động hiện thân……



Nàng hơi kinh ngạc, hắn lại có thể biết bí mật về Gia Cát Tung Hoành, giận dữ kêu to: “Anh…… Mới không bình thường! Gia Cát Tung Hoành chỉ là mắt bị cải tạo, còn anh từ khi sinh ra đã có tì vết!” Dù nàng hận Gia

Cát Tung Hoành, nhưng vẫn không nhịn được nói giùm hắn.



Đường Thiệu Tông biến sắc, trong mắt hiện ra sự đố kị.



“Hả? Chẳng lẽ em đã biết về Gia Cát Tung Hoành? Hắn giống như yêu

quái mà em còn thương?” Trình Nhất Hoa ở một bên lẳng lặng nghe, vừa

nghe đến ba chữ “người đột biến”, mặt không còn chút máu.



Yêu quái đột biến……



Điều Đường Thiệu Tông nói đến, chẳng lẽ là……Những đứa trẻ đó?



“Tôi không biết anh đang nói gì, tôi không có liên quan đến Gia Cát

Tung Hoành, còn bây giờ, anh hãy thả người nhà tôi, rồi cút khỏi đây!”

Nàng tàn nhẫn nhìn hắn.



“Không liên quan? Nói dối trắng trợn, em và hắn đã lên giường với

nhau, còn nói không liên quan?” Đường Thiệu Tông châm chọc nói, đứng lên đi tới chỗ nàng.



“Anh……” Nàng kinh ngạc trợn to mắt.



“Con đàn bà đê tiện, tình nguyện theo quái vật đột biến, cũng không chịu theo tao?” Đột nhiên hắn túm tóc nàng, dữ tợn rống to.



“A!” Nàng đau đến mức muốn cúi gập người xuống.



“Buông chị tao ra!” Trình Duy Trạch yếu ớt kêu.



“Hừ!” Hắn buông tóc nàng ra, quay đầu nhìn Trình Duy Trạch cười lạnh.



“Nghe nói Gia Cát Tung Hoành là do mày tìm đến để đối phó tao, thật

sự quá ngu xuẩn! Dẫn sói vào nhà còn không biết, Gia Cát Tung Hoành tới

là để chiếm lấy Xí nghiệp Hải An, hắn không phải đến giúp bọn mày, hiện

tại, toàn bộ Hải An đều rơi vào tay hắn, thậm chí hắn còn dụ chị mày lên giường……”



“Câm mồm!” Trình Duy Ân sắc mặt trắng bệch, giận dữ kêu.



“Sao? Bị lừa mày vẫn không để ý?” Hắn xoay người nắm cằm nàng.



“Đúng! Tao không ngại, cùng hắn còn hơn là để mày chà đạp!” Nàng phun một ngụm nước bọt vào mặt hắn (trước đây khi edit lời Duy Ân tỉ vẫn dùng xưng hô lịch sự, bây giờ chuyển sang mày-tao luôn cho mạnh mẽ).



“Mẹ nó! Đồ đê tiện!” Hắn tát nàng một phát, làm nàng ngã sấp xuống sô pha.



“Chị!” Trình Duy Trạch kêu gấp.



“Ưm ưm……” Trình Nhất Hoa kích động, liên tiếp phát ra âm thanh.



Nàng bị đánh cho mắt thấy đầy sao, nhất thời không dậy nổi, vịn tay vào sô pha thở dốc.



Đường Thiệu Tông làm sao tra ra chuyện của Gia Cát Tung Hoành? Chẳng

lẽ hắn biết cả ân oán giữa cha nàng và Bắc Đẩu Thất Tinh? Nàng kinh nghi bất định, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. Một bên là Bắc Đẩu Thất Tinh

muốn giết cha, một bên là Đường Thiệu Tông tâm hoài bất quỹ (có ý đồ xấu xa) với mình, sao nàng lại gặp phải nhiều chuyện cùng lúc như vậy?



“Trình Nhất Hoa, con gái ông đem địch nhân trở thành tình nhân, ta

đây thay ông giáo huấn cô ta.” Đường Thiệu Tông càn rỡ cười to.



“Mày cho là bằng vào mày có thể đối phó được Gia Cát Tung Hoành?” Nàng lau vết máu trên khóe môi, ngẩng đầu cười lạnh.



“Dù Gia Cát Tung Hoành có ba đầu sáu tay, tao cũng không sợ, có người nói cho tao biết, chỉ cần nắm mày và lão già này trong tay, hắn sẽ

ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.” Đường Thiệu Tông đã sớm chuẩn bị kế hoạch để chỉnh Gia Cát Tung Hoành.



“Tao? Mày nghĩ rằng dùng tao thì kiềm chế được hắn?” Nàng ách nhiên thất tiếu (nín lặng không cười nổi), Đường Thiệu Tông nghĩ rằng Gia Cát Tung Hoành còn quan tâm tới nàng?



“Gia Cát Tung Hoành thích mày, nắm mày trong tay, hắn chỉ còn là một con bò không làm được gì.”
Sao có mỗi sáu người? Không phải có bảy người sao? Nàng run rẩy nhìn

bọn họ, tinh tường đọc ra trong sáu đôi mắt kia là ngọn lửa công kích

mãnh liệt thiêu đốt.



Quả nhiên, Đường Thiệu Tông còn chưa hạ lệnh ra tay, Bắc Đẩu Thất

Tinh đã triển khai hành động, bọn họ như quỷ mỵ tập kích hơn hai mươi

tên lính đánh thuê kia, động tác gọn gàng mau lẹ, một chiêu lấy mạng.



“Nổ súng! Bắn chúng nó cho tao!” Đường Thiệu Tông tức giận rống to.



Đạn bay như mưa trước mặt Trình Duy Ân, nàng tuy sợ hãi, cũng không

muốn bỏ lỡ cơ hội cứu cha, thừa dịp Đường Thiệu Tông và thủ hạ đang ứng

chiến, nàng trốn ra chỗ cái xe 16 chỗ, mở cửa xe, tiến vào trong.



“Ba…… Ba ổn chứ?” Nàng thấp giọng kêu, nhẹ nhàng xé mở băng dính trên miệng Trình Nhất Hoa.



“Duy Ân…… Đỡ ba ra ngoài……” Trình Nhất Hoa suy yếu nói.



“Hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm! Chúng ta mau thừa dịp trốn đi……”

Nàng vội la lên, xoay người giúp Trình Duy Trạch cởi bỏ dây trói.



“Không, trốn không thoát được.” Trình Nhất Hoa suy sụp nói, “Mà ba cũng không muốn trốn, để ba gặp bọn họ……”



“Ba!” Nàng chính là không muốn để Bắc Đẩu Thất Tinh gặp được cha!



“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị, Thiên Quyền đại ca không phải tới cứu chúng ta sao?” Trình Duy Trạch hoàn toàn không rõ tình huống.



“Không, hắn tới để giết ba……” Nàng bi ai nói.



“Cái gì?” Trình Duy Trạch khiếp sợ há hốc mồm, Bắc Đẩu Thất Tinh là

do hắn mời đến hỗ trợ, làm sao có thể biến thành muốn tới giết cha?



“Nói thì dài, mau rời khỏi đây trước rồi nói sau!” Nàng không muốn

lãng phí thời gian giải thích, việc cấp bách là nhanh chóng mang cha rời khỏi nơi nguy hiểm này.



“Vâng……” Trình Duy Trạch vội vàng gật đầu, lén lút chuyển lên ngồi ghế lái.



Tiếng xe khởi động lẫn vào tiếng súng, Trình Duy Ân nhìn nhanh ra

ngoài xem tình hình chiến đấu, đám bộ đội đặc chủng làm sao cũng không

thể đánh trúng nhóm Bắc Đẩu Thất Tinh, nhóm Gia Cát Tung Hoành thân thủ

mạnh mẽ, tay không đã đánh ngã không ít người, Đường Thiệu Tông thấy

thế, tức giận hét lớn với tên thư kí: “Lấy súng tao mua ra đây!”



“Vâng.” Thư ký lấy từ trên xe ra một khẩu súng có tạo hình đặc biệt quái dị, đưa cho Đường Thiệu Tông.



“Tao không tin là không thể bắn thủng sọ chúng mày!” Đường Thiệu Tông cười tàn ác, vụng trộm tới sau lưng Gia Cát Tung Hoành, chĩa súng nhắm

bắn.



“Cẩn thận……” Trình Duy Ân khẩn trương bàn tay vã đầy mồ hôi, buột miệng cảnh báo Gia Cát Tung Hoành.



Gia Cát Tung Hoành không quay đầu, nhưng trong một nháy mắt này, mọi

người chỉ cảm thấy hoa mắt, hai bóng người kì lạ đỡ lấy viên đạn có sức

công phá mạnh kia một cách nghiêm mật, bảo vệ Gia Cát Tung Hoành.



Tiếng súng phút chốc dừng lại, đơn giản là vì ngoài Bắc Đẩu Thất Tinh cùng Trình Duy Ân, ai cũng kinh hãi cơ hồ muốn rớt con mắt.



Đó là một…… Thiên sứ!



Một thiên sứ có đôi cánh kim loại!



Mà đứng cạnh thiên sứ, là một quái nhân có đôi tay đáng sợ!



Đường Thiệu Tông ngây ra như phỗng, ngây ngốc ở đương trường.



Đây…… Đây là cái quỷ gì? Hắn nghĩ…… Chỉ có Gia Cát Tung Hoành không

bình thường, không nghĩ tới tất cả những người này đều là quái vật……



Trình Nhất Hoa từ trong xe nhìn thấy tất cả, môi run run, thật lâu nói không ra lời.



Những người “không phải người” này, chính là những đứa trẻ bị bán năm đó sao? Đáng sợ…… Hắn năm đó làm rất nhiều việc đáng sợ……



Địch Kiếm Hoài thu cánh chim, lạnh lùng xoay người. Diêm Quýnh

nghiêng mặt, co duỗi những ngón tay sắt của hắn, phát ra tiếng vang lách cách rợn người.



Gia Cát Tung Hoành từ sau lưng họ chậm rãi thong thả đi ra, thấy Đường Thiệu Tông mặt như gặp quỷ, cười lạnh.



“Mày đã chọc giận bọn tao, Đường Thiệu Tông, bọn tao không có thời

gian để đùa với mày……” Nói xong, hắn tháo kính mắt xuống, trong đồng tử

mắt là ánh sáng đỏ rực.



Trình Duy Ân thở dốc vì kinh ngạc, nàng biết, công kích thực sự bây giờ mới bắt đầu!



Đột nhiên, Bắc Đẩu Thất Tinh hành động, mắt phóng điện của Gia Cát

Tung Hoành, cánh tay sắt của Diêm Quýnh, lông chim của Địch Kiếm Hoài,

sức mạnh của Thạch Dật, và còn Đoàn Duẫn Phi nhanh như tia chớp đồng

loạt ra chiêu……



Quân đoàn của Đường Thiệu Tông tan tác ngã trái ngã phải, có tên

người mọc thêm lỗ, có tên toàn thân cắm đầy lông chim, trong không khí

lập tức tràn ngập mùi máu.



Đường Thiệu Tông vốn kiêu ngạo cuồng vọng lúc này sớm toàn thân run

rẩy, hoảng sợ ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất, kêu: “Đừng giết tôi…… Đừng

giết tôi……”



“Trời ơi…… Đây rốt cuộc là……” Trình Duy Trạch nhìn mà há hốc mồm, vạn lần không nghĩ là hình ảnh khoa học viễn tưởng chỉ có thể xuất hiện

trong phim lại diễn ra ngay trước mắt hắn!



“Duy Trạch…… Đừng nhìn nữa! Mau! Tranh thủ đi mau!” Trình Duy Ân lập tức nhỏ giọng giục Trình Duy Trạch.



“Cái gì…… Cái gì?” Trình Duy Trạch nhìn đến ngây ngốc, nhất thời hồn còn chưa về.



“Đi mau! Nếu không đi thì không thể đi được nữa……” Nàng lo lắng kêu nhỏ.



“A…… Vâng vâng, đi mau……” Trình Duy Trạch hít một hơi, nhấn mạnh nhấn ga, thừa dịp Bắc Đẩu Thất Tinh đối phó Đường Thiệu Tông, lái xe xông ra ngoài.