Lãnh Lệ Chi Tinh

Chương 9 :

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


Trời càng lúc càng âm u, mưa càng lúc càng nặng hạt, chiếc xe mới lao ra năm mét, Địch Kiếm Hoài đã giương cánh bay vọt đến chắn trước cửa

kính xe. Trình Duy Trạch kêu to kinh hãi, phanh gấp, trong nháy mắt xe

trượt đi, quay chín mươi độ mới dừng lại. Trình Duy Ân và Trình Nhất Hoa ngồi trên xe đều ngã người về bên trái, xe lăn của Trình Nhất Hoa thậm

chí suýt đổ.



Vai trái Trình Duy Ân đập vào thành xe, nhưng nàng bất chấp đau đớn, tới chỗ Trình Nhất Hoa, đỡ cha ngồi thẳng lại trên xe lăn.



“Ba, ba không sao chứ?” Nàng lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của cha.



“Ba……Vẫn ổn……” Trình Nhất Hoa thở phì phò.



Lúc này, cửa xe bị sức mạnh đánh bật ra, thân ảnh cao lớn của Thạch

Dật che ngoài cửa, hắn không nói hai lời, một tay đã đem cả Trình Nhất

Hoa cả chiếc xe lăn mang ra ngoài.



“Đừng chạm vào cha tôi……” Nàng kinh hoảng nhảy xuống xe, nhưng bọn

Gia Cát Tung Hoành sớm đứng thành một vòng bao vây nàng và cha nàng.



“Kế tiếp cần kết thúc, là ân oán giữa chúng tôi và cha cô.” Gia Cát Tung Hoành lạnh lùng nói với nàng.



“Tung Hoành, em xin anh, buông tha cho ba em! Anh nhìn ông xem, ông

đã gầy yếu đến mức này, đối phó một ông già các anh nhẫn tâm sao?” Nàng

nhịn không được cầu xin hắn.



“Trong mắt chúng tôi, hắn vĩnh viễn là một tên buôn người máu lạnh,

vì hắn, chúng tôi mới có cơ hội vào địa ngục một lần.” Gia Cát Tung

Hoành quay đầu không nhìn nàng, sắc mặt tối lại.



“Anh……” Nàng không thể phản bác, nàng biết những người này chịu không ít khổ ải, với bọn họ mà nói, cha nàng là người bắt đầu những nỗi khổ

ấy, không thể tha thứ.



Trình Duy Trạch cũng lao xuống xe, tức giận bừng bừng trừng mắt nhìn

Gia Cát Tung Hoành. “Sở dĩ anh nhận ủy thác của tôi, hoàn toàn là để tìm cha tôi?”



“Đúng vậy.”



“Mày là đồ lừa đảo! Thì ra Bắc Đẩu Thất Tinh tất cả đều là một đám hỗn đản!” Trình Duy Trạch tức giận hô to.



Gia Cát Tung Hoành hơi nhíu mày, phút chốc kéo tay hắn lại gần, ghé

vào lỗ tai hắn thấp giọng cảnh cáo: “Mau dẫn chị cậu rời khỏi đây, hai

người các ngươi ở đây chỉ khiến cho người khác chướng mắt.” Dứt lời, hắn đẩy Trình Duy Trạch ra, xoay người đi về chỗ Trình Nhất Hoa.



Trình Duy Trạch sửng sốt vài giây, trợn mắt đấm mạnh về phía trước.

“Đứng lại, tên xú gia hỏa này……” Hắn thật muốn đấm Gia Cát Tung Hoành

một phát.



“Duy Trạch, đừng làm vậy!” Trình Duy Ân ôm lấy hắn, sợ hắn xúc động sẽ chọc giận những người khác.



“Bọn họ sáu tên trai tráng lại đối phó cha già của chị em ta, bọn họ có thể coi là người sao?” Trình Duy Trạch gầm lên.



Lời nói của hắn khiến cho năm người kia khó chịu, bọn họ đồng thời quay đầu, ánh mắt tràn ngập sát khí.



“Duy Trạch…… Đừng nói nữa……” Trình Duy Ân kéo hắn ra sau lưng mình, vừa vội vừa sợ.



Lúc này, Trình Nhất Hoa bỗng nhiên mở miệng, nói với Trình Duy Trạch: “Im lặng nào, Duy Trạch, để cha nói chuyện với họ chút……”



“Mày muốn tán gẫu gì với bọn tao? Hả Hoa lão đại?” Gia Cát Tung Hoành hô lên biệt hiệu của Trình Nhất Hoa năm đó.



Trình Nhất Hoa ngẩn ngơ, nở nụ cười tự giễu. “Hơn hai mươi năm…… Hơn hai mươi năm tôi chưa được nghe người khác gọi như vậy.”



Trình Duy Trạch cùng Trình Duy Ân đều mở to mắt. Hoa lão đại, phụ thân chẳng lẽ thật sự là tên buôn người?



“Năm đó, mày buôn người chắc được lời không ít.” Đoàn Duẫn Phi tức giận phừng phừng.



“Đúng, lời rất nhiều, trong đó kiếm được nhiều nhất, chính là…. Bán đi lũ nhỏ các người….” Trình Nhất Hoa hít một hơi.



“Thì ra bọn tao lại có giá thế!” Địch Kiếm Hoài âm ngoan nhìn hắn.


Vọng Nguyệt Tinh Dã cùng Thạch Dật, rồi vung tay, mấy chục cái lông chim cắm tới tim Đường Thiệu Tông, Đường Thiệu Tông trợn trừng hai mắt, còn

chưa ngã xuống đã tắt thở.



Hắn đại khái không nghĩ rằng, chỉ vì một dã tâm nho nhỏ lại đưa tới họa sát thân.



Trình Duy Ân kinh hãi quên cả kêu, hình ảnh cha ngã xuống như quay chậm trước mắt nàng, có vẻ không phải sự thật.



“Ba!” Trình Duy Trạch kêu lên đau đớn chạy lại, gục trên người Trình Nhất Hoa khóc lớn.



Gia Cát Tung Hoành khiếp sợ, Trình Nhất Hoa cứu hắn! Lão đã dùng thân mình đỡ thay hắn hai phát đạn!



Hắn tiến lên ngồi xổm bên Trình Nhất Hoa, thì thào hỏi: “Vì sao…… Vì

sao ông phải làm vậy……” Bây giờ, hắn lại thiếu lão một cái nhân tình!



Trình Duy Ân đờ đẫn quỳ gối bên người Trình Nhất Hoa, ngẩn người nhìn ngực cha không ngừng trào máu.



Trình Nhất Hoa hấp hối nhìn Gia Cát Tung Hoành, hơi mỉm cười. “Cậu là người Duy Ân yêu…… Tôi phải vì nó… bảo vệ cậu……”



“Vô dụng thôi, dù tôi có yêu cô ấy bao nhiêu, căn bản không thể……”

Hắn khó xử nhíu mày. Hắn sao có thể đem con gái kẻ thù về đảo Bắc Cực

Tinh? Sao có thể?



“Trên đời này…… Không có gì là không thể…… Hãy nghe tôi nói…… Duy

Ân…… Không phải con ruột tôi…. Con bé là….một trong số…. những đứa nhỏ…… Đơn giản là khi ở trên thuyền…… con bé sinh bệnh…… Tôi liền … đem nó về …… Nuôi nấng……” Trình Nhất Hoa đứt quãng nói ra tâm sự hắn cất giấu

trong suốt hai mươi năm.



Trình Duy Trạch cùng các thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh khác đều ngây ngốc.



Trình Duy Ân nghĩ nàng nghe lầm, nàng khó có thể tin điều cha nói,

khó khăn hỏi: “Ba…… Ba đang nói gì thế? Rốt cuộc ba đang nói cái gì?”

Gia Cát Tung Hoành chấn động mạnh, một câu của Trình Nhất Hoa đã dễ dàng giải trừ cố kị trong lòng hắn.



“Duy Ân…… Thực xin lỗi…… Giấu con lâu như vậy……”



“Sao có thể?” Nàng không thể tin được, điều này thật quá sức chịu đựng!



“Duy Ân…… Là cô nhi…… Xin cậu…… Đối xử tốt với con bé…… Nhận lời

tôi……” Trình Nhất Hoa như ngọn đèn cạn dầu, cầm lấy tay Gia Cát Tung

Hoành.



“Tôi sẽ làm vậy.” Gia Cát Tung Hoành gật đầu nhận lời.



“Chúc…… Hai đứa…… Hạnh phúc……” Trình Nhất Hoa thanh âm càng lúc càng nhỏ, cuối cùng yên lòng nhắm mắt.



“Ba? Ba?” Trình Duy Ân thất thần kêu, nhưng cha nàng không tỉnh lại

nữa. “Ba! Ba mau tỉnh lại, nói cho con biết con là con của cha! Ba nói

đi! Đây rốt cuộc là chuyện gì? Ba…..” Nàng kích động kêu điên cuồng,

bỗng nhiên nói cho nàng rằng nàng không phải con của cha, vậy nàng đã là gì trong suốt hai mươi năm qua?



“Duy Ân, ông ấy đã đi rồi.” Gia Cát Tung Hoành ôm lấy vai nàng.



“Sao ba có thể chỉ bỏ lại câu này rồi ra đi? Nếu con không phải con

của ba, thì con là ai? Em rốt cuộc là ai?” Nàng ngẩng đầu nhìn Gia Cát

Tung Hoành, khóc.



“Em vĩnh viễn vẫn là Trình Duy Ân, là cô gái anh yêu.” Hắn trịnh trọng nói.



Lời nói của hắn cho nàng một tia hi vọng, bởi vì dù nàng là ai, hắn cũng đều ở bên nàng.



Nàng kinh ngạc ngây người nhìn hắn, nước mắt vô thanh vô tức trào ra.



Gia Cát Tung Hoành đau lòng ôm nàng, để nàng dựa vào người hắn, nhẹ nhàng vỗ về.



Tận tình khóc đi! Ân oán đã xong, trò chơi của Thiên Xu cũng nên ngưng hẳn.



Ngẩng đầu lên, mây đen trên trời đã dần dần tản ra, tuy rằng còn mưa, nhưng hắn biết, trời, sẽ trong xanh.