Lão Bá Tu Tiên
Chương 8 : Anh trai nuôi xuất hiện
Ngày đăng: 01:30 27/06/20
Ngày thứ hai, từ ngày Đường Thiên Nhị khỏe lại, trước cổng đường gia đông nghịt đầy người, họ mang đến thật nhiều lễ vật, heo, gà, vịt,.. linh chi củ cải gì cũng có, ai nấy đều tới với mục đích thăm hỏi Chúc mừng.
Bất quá một người trong đó lại không đồng dạng, hắn dùng ánh mắt thâm độc nhìn lên biển hiệu Đường gia.
Hắn chính là gian phu đêm hôm trước khi Tuấn Hùng xuyên không tới, tên của hắn là Quách Hàn Long, con của Quách Hào làm Tướng Quân ở trong triều.
Quách Hàn Long ngày xưa theo đuổi Phạm Băng băng, hai người là thanh mai trúc mã, chưa nói gì là yêu nhau nhưng Phạm Băng băng xem hắn như anh trai nuôi. Nghe đến anh trai nuôi người ta thường biết quan hệ nhất định không tầm thường rồi, nuôi chặp cũng húp thôi. Bất quá chưa được húp thì nàng đã đi lấy chồng,còn lấy phải con của Thái y trong triều, nghe được tin như vậy làm hắn chỉ có thể buông bỏ. Không lâu lại nghe được tin người kia chết, hắn mừng rỡ đi đến đây, không chừng chờ như lần trước, hắn lần này liền dùng tất cả các biện pháp để lấy được nàng, sau đó hai người bàn tính chuyện chạy trốn, Quách Hàn Long thấy Đường Thiên Nhị sắp chết ý định là giết, bất quá Phạm Băng băng không cho, nàng nói lão ta còn sống được mấy ngày thì cho lão sống dẫu gì ông ta có ân với cha nàng. Quyết định như vậy, với lại hai người không cần bỏ trốn, có thể nghênh ngang tiến đến với nhau sau khi lão chết . Nhưng người tính không bằng trời tính, đến hôm nay lại xảy ra chuyện.
-lão già chết tiệt này, sao còn có thể sống.
Quách Hàn Long chửi thầm trong lòng, theo dòng người đi vào Đường gia.
...
Trong đại sảnh Đường gia, Đường Thiên Nhị sắc mặt hồng hào ngồi trên chính vị, Phạm Băng băng nhu thuận đứng phía sau bóp vai cho hắn,phía dưới hai dãy bàn ghế bà con hàng xóm ngồi nhộn nhịp xung quanh.
Lúc này, Đường Thiên Nhị mới đứng dậy chấp hai tay phía trước, nói ra:
-cảm ơn mọi người đã đến, ta thật vui mừng, ta tưởng chừng không còn gặp được mọi người nữa.
Hắn nói với một vẻ đau thương, nhưng trong lòng lại là chửi thầm:"con bà nó,ta phải giả bộ đến bao giờ".
-Đường đại thiện nhân không cần khách khí như thế, người tốt nhất định gặp tốt báo, hôm nay ta đến đây chúc mừng lão khỏe lại, bà con lại được nhờ.
Người nói là một lão béo mặt tròn có bộ râu quai nón, hắn là cha của Phạm Băng băng,Phạm Tài Phúc. Thông gia biết được tin liền đến viếng thăm. Sau một lúc, lão béo lại nói :
-người đâu! Đem lên.
Lão béo vừa dứt lời, năm sáu người khiên lên tám thùng đồ và hai hộp được bọc bằng vải thổ cẩm. Hắn là một phú hộ giàu nhất vùng nên chừng này không nhằm nhò gì với hắn, với lại Đường Thiên Nhị cũng là Thái y trong triều.
-Thông gia với nhau, Phạm lão còn khách khí như vậy.
Tuấn Hùng cười cười đáp lễ, sau đó lại nói tiếp :
-người đâu, đem đại lễ mang ra sau.
Chúng nhân thấy hắn nhận lễ dứt khoát như vậy rất là kỳ quái, bình thường hắn liền từ chối mới phải. Bất quá, con người cuối cùng phải thay đổi, trải qua chết đi sống lại như vậy nhất định sẽ thay đổi. Chúng nhân nghĩ vậy liền cười haha, từng người đem lễ vật của mình lên.
Một hồi ồn ào , nhận lễ xong xuôi mọi người lúc này mới ngồi uống trà. Bỗng nhiên có một người chạy lại nói nhỏ với Tuấn Hùng, nói xong người kia đứng chờ.
Tuấn Hùng nghe xong thì cười mỉm, nói :
-cho vào.
Người kia nghe vậy liền chạy ra.
Một khắc sau, liền bước vào một gã công tử ca lớn lên không tầm thường, ước chừng hai lăm tuổi, một bộ lam sắc trường sam võ giả , tay cầm quạt xếp màu trắng , vừa nhìn là biết con cháu thế gia.
-ra mắt Đường Thái y, tại hạ là Quách Hàn Long con trai của Quách Hào.
Chúng nhân nghe được như vậy thì im lặng, nguyên bản còn vui cười uống Trà nói chuyện phiếm, lúc này không khí trở nên yên tĩnh hẳn đi.Quách Hào là ai? Mọi người ở đây đều biết, là một tướng quân có chức có quyền trong triều đình, Quách Hào nắm giữ hơn mười vạn đại quân tinh nhuệ, là một thế lực tầm cỡ tại Nội Bắc, Thuỷ Quốc.
-người này con trai Quách tướng quân sao? Nhìn tướng tá ẻo lả thế kia .
Một người mỹ phụ nhân ngồi trong góc đại sảnh đang hướng tới một người phụ nhân khác nhỏ giọng nói.
-đúng, con nhà binh gì mà trắng trẻo thư sinh quá.
Người phụ nhân gật gật đầu, sau đó hai người liên tục thì thào to nhỏ.
Phía bên này, Quách Hàn Long cũng là mơ hồ nghe được từng tiếng bàn tán xôn xao về hắn, nhưng hắn không có nổi giận, tiếp đó hắn lại nói :
-nghe được tin Đường Thái y khỏe lại, tại hạ liền tới Chúc mừng.
Nói xong hắn nhìn về hướng Phạm Băng băng đang đứng, dùng ánh mắt ra giấu cho nàng. Bất quá Phạm Băng băng lại né ánh mắt của hắn, sau đó cười cười ngó sang chỗ khác.
Tuấn Hùng ngồi trên chính vị, nhìn biểu hiện của Quách Hàn Long vừa rồi thì cười haha trong lòng :"người ngươi thích đã bị ta chơi cho tâm hồn điên đảo, xem ta như thế nào hành hạ chết ngươi". Tuấn Hùng từ trong miệng Phạm Băng băng biết được tên này muốn giết hắn,với lại tên này còn có ý định với con dâu của hắn, như thế là không thể được rồi. Sau hai ngày liên tục ở cùng với con dâu, hắn làm nàng từ sáng đến trưa, rồi chiều lại đến tối, cứ như thế hắn không biết làm nàng bao nhiêu lần, cuối cùng con dâu cũng bị hắn chinh phục. Tuấn Hùng là một người rất có chủ nghĩa chiếm đoạt, thứ là của mình nhất định chỉ cho một mình mình sài, thứ của người khác cũng chỉ cho một mình mình sài. Vì vậy hắn muốn chơi chết tiểu tử chết tiệt này, dám ngăm nghe con ghệ của con hắn, không đúng lúc này là của hắn rồi. Tuấn Hùng nghĩ vậy, lúc này mới đáp :
-là con trai của Quách đại tướng quân đó sao, quý hoá, quý hoá, lão hũ đã về dưỡng già được mười năm rồi. Thật không ngờ vẫn còn có người nhớ đến ta.khục khục.
Nói xong hắn giả bộ ho khan hai tiếng, như là vẫn còn rất yếu vậy.
Đột nhiên lúc này, lại chạy vào một người thiếu niên ăn mặc rách rưới, sắc mặt hắn trắng bệch quỳ xuống trước đại sảnh, gào khóc van xin :
-Đường đại Thiện nhân, ta biết ngài sống rất có đức, xin ngài hãy chữa bệnh cho mẫu thân ta đi, người sắp chết rồi...cầu Xin ngài
Bất quá một người trong đó lại không đồng dạng, hắn dùng ánh mắt thâm độc nhìn lên biển hiệu Đường gia.
Hắn chính là gian phu đêm hôm trước khi Tuấn Hùng xuyên không tới, tên của hắn là Quách Hàn Long, con của Quách Hào làm Tướng Quân ở trong triều.
Quách Hàn Long ngày xưa theo đuổi Phạm Băng băng, hai người là thanh mai trúc mã, chưa nói gì là yêu nhau nhưng Phạm Băng băng xem hắn như anh trai nuôi. Nghe đến anh trai nuôi người ta thường biết quan hệ nhất định không tầm thường rồi, nuôi chặp cũng húp thôi. Bất quá chưa được húp thì nàng đã đi lấy chồng,còn lấy phải con của Thái y trong triều, nghe được tin như vậy làm hắn chỉ có thể buông bỏ. Không lâu lại nghe được tin người kia chết, hắn mừng rỡ đi đến đây, không chừng chờ như lần trước, hắn lần này liền dùng tất cả các biện pháp để lấy được nàng, sau đó hai người bàn tính chuyện chạy trốn, Quách Hàn Long thấy Đường Thiên Nhị sắp chết ý định là giết, bất quá Phạm Băng băng không cho, nàng nói lão ta còn sống được mấy ngày thì cho lão sống dẫu gì ông ta có ân với cha nàng. Quyết định như vậy, với lại hai người không cần bỏ trốn, có thể nghênh ngang tiến đến với nhau sau khi lão chết . Nhưng người tính không bằng trời tính, đến hôm nay lại xảy ra chuyện.
-lão già chết tiệt này, sao còn có thể sống.
Quách Hàn Long chửi thầm trong lòng, theo dòng người đi vào Đường gia.
...
Trong đại sảnh Đường gia, Đường Thiên Nhị sắc mặt hồng hào ngồi trên chính vị, Phạm Băng băng nhu thuận đứng phía sau bóp vai cho hắn,phía dưới hai dãy bàn ghế bà con hàng xóm ngồi nhộn nhịp xung quanh.
Lúc này, Đường Thiên Nhị mới đứng dậy chấp hai tay phía trước, nói ra:
-cảm ơn mọi người đã đến, ta thật vui mừng, ta tưởng chừng không còn gặp được mọi người nữa.
Hắn nói với một vẻ đau thương, nhưng trong lòng lại là chửi thầm:"con bà nó,ta phải giả bộ đến bao giờ".
-Đường đại thiện nhân không cần khách khí như thế, người tốt nhất định gặp tốt báo, hôm nay ta đến đây chúc mừng lão khỏe lại, bà con lại được nhờ.
Người nói là một lão béo mặt tròn có bộ râu quai nón, hắn là cha của Phạm Băng băng,Phạm Tài Phúc. Thông gia biết được tin liền đến viếng thăm. Sau một lúc, lão béo lại nói :
-người đâu! Đem lên.
Lão béo vừa dứt lời, năm sáu người khiên lên tám thùng đồ và hai hộp được bọc bằng vải thổ cẩm. Hắn là một phú hộ giàu nhất vùng nên chừng này không nhằm nhò gì với hắn, với lại Đường Thiên Nhị cũng là Thái y trong triều.
-Thông gia với nhau, Phạm lão còn khách khí như vậy.
Tuấn Hùng cười cười đáp lễ, sau đó lại nói tiếp :
-người đâu, đem đại lễ mang ra sau.
Chúng nhân thấy hắn nhận lễ dứt khoát như vậy rất là kỳ quái, bình thường hắn liền từ chối mới phải. Bất quá, con người cuối cùng phải thay đổi, trải qua chết đi sống lại như vậy nhất định sẽ thay đổi. Chúng nhân nghĩ vậy liền cười haha, từng người đem lễ vật của mình lên.
Một hồi ồn ào , nhận lễ xong xuôi mọi người lúc này mới ngồi uống trà. Bỗng nhiên có một người chạy lại nói nhỏ với Tuấn Hùng, nói xong người kia đứng chờ.
Tuấn Hùng nghe xong thì cười mỉm, nói :
-cho vào.
Người kia nghe vậy liền chạy ra.
Một khắc sau, liền bước vào một gã công tử ca lớn lên không tầm thường, ước chừng hai lăm tuổi, một bộ lam sắc trường sam võ giả , tay cầm quạt xếp màu trắng , vừa nhìn là biết con cháu thế gia.
-ra mắt Đường Thái y, tại hạ là Quách Hàn Long con trai của Quách Hào.
Chúng nhân nghe được như vậy thì im lặng, nguyên bản còn vui cười uống Trà nói chuyện phiếm, lúc này không khí trở nên yên tĩnh hẳn đi.Quách Hào là ai? Mọi người ở đây đều biết, là một tướng quân có chức có quyền trong triều đình, Quách Hào nắm giữ hơn mười vạn đại quân tinh nhuệ, là một thế lực tầm cỡ tại Nội Bắc, Thuỷ Quốc.
-người này con trai Quách tướng quân sao? Nhìn tướng tá ẻo lả thế kia .
Một người mỹ phụ nhân ngồi trong góc đại sảnh đang hướng tới một người phụ nhân khác nhỏ giọng nói.
-đúng, con nhà binh gì mà trắng trẻo thư sinh quá.
Người phụ nhân gật gật đầu, sau đó hai người liên tục thì thào to nhỏ.
Phía bên này, Quách Hàn Long cũng là mơ hồ nghe được từng tiếng bàn tán xôn xao về hắn, nhưng hắn không có nổi giận, tiếp đó hắn lại nói :
-nghe được tin Đường Thái y khỏe lại, tại hạ liền tới Chúc mừng.
Nói xong hắn nhìn về hướng Phạm Băng băng đang đứng, dùng ánh mắt ra giấu cho nàng. Bất quá Phạm Băng băng lại né ánh mắt của hắn, sau đó cười cười ngó sang chỗ khác.
Tuấn Hùng ngồi trên chính vị, nhìn biểu hiện của Quách Hàn Long vừa rồi thì cười haha trong lòng :"người ngươi thích đã bị ta chơi cho tâm hồn điên đảo, xem ta như thế nào hành hạ chết ngươi". Tuấn Hùng từ trong miệng Phạm Băng băng biết được tên này muốn giết hắn,với lại tên này còn có ý định với con dâu của hắn, như thế là không thể được rồi. Sau hai ngày liên tục ở cùng với con dâu, hắn làm nàng từ sáng đến trưa, rồi chiều lại đến tối, cứ như thế hắn không biết làm nàng bao nhiêu lần, cuối cùng con dâu cũng bị hắn chinh phục. Tuấn Hùng là một người rất có chủ nghĩa chiếm đoạt, thứ là của mình nhất định chỉ cho một mình mình sài, thứ của người khác cũng chỉ cho một mình mình sài. Vì vậy hắn muốn chơi chết tiểu tử chết tiệt này, dám ngăm nghe con ghệ của con hắn, không đúng lúc này là của hắn rồi. Tuấn Hùng nghĩ vậy, lúc này mới đáp :
-là con trai của Quách đại tướng quân đó sao, quý hoá, quý hoá, lão hũ đã về dưỡng già được mười năm rồi. Thật không ngờ vẫn còn có người nhớ đến ta.khục khục.
Nói xong hắn giả bộ ho khan hai tiếng, như là vẫn còn rất yếu vậy.
Đột nhiên lúc này, lại chạy vào một người thiếu niên ăn mặc rách rưới, sắc mặt hắn trắng bệch quỳ xuống trước đại sảnh, gào khóc van xin :
-Đường đại Thiện nhân, ta biết ngài sống rất có đức, xin ngài hãy chữa bệnh cho mẫu thân ta đi, người sắp chết rồi...cầu Xin ngài