Lão Công Cứ Mãi Xuyên Nhanh

Chương 11 : Kết cục cuối cùng [END]

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Chính tôi tạo nghiệt, đến lượt bản thân phải gánh lấy trách nhiệm.



"Không muốn trở về thì cũng đừng về." Tôi thở dài, chậm rãi nói.



Mục Thu Dương ngẩn ra, tôi lặp lại lời nói một lần nữa, cậu ấy nhìn một chút rồi mới xác định mình có nghe lầm hay không.



"Tôi nói cậu không muốn trở về thì cũng đừng về, ở cạnh tôi đi. Có điều cậu không thể tùy tiện phá hủy thành phố nữa. Tôi không muốn giúp cậu giải quyết cái cục diện hỗn loạn này đâu."



"Thượng Cẩn! Anh! Anh nguyện ý chấp nhận tôi?"



"Không biết trên dưới, không được phép gọi tên tôi, gọi thân ái*."



*thân ái: cách gọi người yêu trong tiếng Trung



Mục Thu Dương ôm tôi vào trong ngực, dường như cậu ấy dùng hết sức lực của cả đời.



"Nhẹ một chút nhẹ một chút, em không thở được."



"Thật xin lỗi em, anh vui quá!"



"Đừng có hôn em, râu của anh đâm vào mặt em, anh đi cạo râu trước đi!"



"Thật tốt, em chờ anh! Không được, em phải đi cùng anh!"



Tôi dở khóc dở cười: "Anh còn sợ em chạy mất?"



"Anh quá hạnh phúc, hạnh phúc có chút không chân thực, anh phải nhìn em ở bên cạnh mới được! Nếu không anh sẽ lại cho rằng mọi thứ vừa rồi đều là ảo giác."



"Được, em đi cùng anh, hôm nay cùng anh, sau này cũng cùng anh. Mãi mãi."



...



Chúng tôi thấu hiểu tấm lòng của nhau xong, hai người cùng nhau dùng hết công sức, cuối cùng cũng sửa lại hết dữ liệu của thành phố. May mắn chính là sửa xong hết trước khi bị Tổng cục xuyên nhanh phát hiện.



Duy trì mọi thứ vốn có, tôi có thể nghĩ đến kết cục tốt nhất.



Mục Thu Dương yêu tôi là điều không thể nghi ngờ.



Mà tôi không yêu Mục Thu Dương sao, tôi đặt tay lên ngực tự hỏi, có thích mà. Chỉ là điều này không giống như anh yêu tôi. Có điều việc này có thể từ từ bồi dưỡng. Mục Thu Dương đối với tôi rất tốt, sau này tôi sẽ đối xử tốt gấp đôi với anh.



Mọi thứ kết thúc. Một ngày nọ Mục Thu Dương xuyên nhanh đến thế giới khác làm nhiệm vụ, tôi nhân cơ hội này trang trí party sinh nhật, bận bịu vô cùng.



Đột nhiên, chuông cửa reo lên, tôi cho là có khách đến sớm.



Kết quả người đứng ngoài cửa không phải người có trong danh sách khách mời.



"Tại sao lại là anh?" Một dự cảm không lành ập đến.



Trần Phong đứng ở cửa, cười nhìn tôi: "Có người hẹn tôi, hôm nay đến tặng quà."



"Vậy sao? Tôi không nhớ là có mời anh." Tôi không để cho anh ta vào nhà, hi vọng anh ta biết ý, mau thức thời rời đi.



"Còn một người khác là cậu." Anh ta cười, vừa nói vừa lấy một khẩu súng từ trong âu phục ra.



Khẩu súng nay có chút quen mắt! Súng ký ức!
Từ trước tới nay, tôi vẫn cho rằng mình đơn phương yêu mến người ấy. Ngay cả lúc cùng anh bỏ trốn cũng là do tôi sắp xếp.



Chưa từng hỏi qua cảm nhận của anh, cũng chưa từng hỏi xem anh có thích tôi hay không.



Bởi vì tôi không dám hỏi, tôi sợ bị từ chối, sợ bị anh ghét, sợ rằng ngay cả thầy trò cũng không làm được nữa.



Trời xui đất khiến buộc anh là người trung gian phải nói ra sự thật, ngược lại khiến tôi thấy rõ sự chân thành anh đối với tôi.



Tình cảm như vậy, tôi nhất định sẽ không phụ lòng.



...



Cuộc sống sau này bình thường nhưng rất ấm áp.



Mỗi khi rảnh rỗi chúng tôi sẽ cùng nhau đi dạo khắp các xó xỉnh của cái thế giới này, quả nhiên lúc đó ánh mắt tôi tốt, nhìn ra được phong cảnh nơi này là đẹp nhất.



Tại thời điểm Mục Thu Dương xuyên nhanh làm nhiệm vụ, tôi vẫn rảnh rỗi cắn hạt dưa mở kênh 109 ngồi xem. Chờ đến khi Mục Thu Dương trở về, tôi sẽ chỉ ra những chỗ thiếu sót cần thay đổi trong nhiệm vụ của anh.



Không còn cách nào khác, làm thầy đã lâu, có chút bệnh nghề nghiệp.



Thỉnh thoảng trong thế giới nhiệm vụ, tôi lại nhìn thấy bóng dáng của Bạch Việt Quang.



Mục Thu Dương thề với tôi, mối quan hệ của anh cùng Bạch Việt Quang là đồng nghiệp, cực kỳ trong sạch. Sau khi qua lại ở thế giới cấp S ngày càng khó, vì vậy nhiệm vụ của hai người vẫn chiếm đa số.



Tôi hỏi anh có để ý tới tâm tư của Bạch Việt Quang đối với anh hay không, anh gào to vẻ oan uổng trách tôi nhìn lầm người, Bạch Việt Quang là thẳng nam!



Được rồi, tôi thừa nhận năm đó bị sự ghen tuông làm mờ mắt, rất có thành kiến với Bạch Việt Quang.



...



Một buổi sáng nào đó, Mục Thu Dương hứng thú, đem tôi giằng co trên giường làm mấy tư thế. Đột nhiên, âm thanh của làn sóng điện khiến người ta chán ghét vang lên khi nơi đó của Mục Thu Dương vẫn còn cứng.



Chúng tôi ăn ý thốt lên: "Mẹ kiếp, lại tới rồi."



30 giây đếm ngược trước khi xuyên nhanh lại tới rất đúng hẹn. Mục Thu Dương lại bị kéo đi thế giới khác làm nhiệm vụ.



Vội vàng mặc nhanh quần áo, hoặc là ôm hôn tôi.



Chỉ có hai lựa chọn, Mục Thu Dương lựa chọn cái sau.



Cuối cùng khó khăn tách ra trong 5 giây đếm ngược.



Tôi khẽ hôn lên gò má đang dần trong suốt, nói với anh: "Chồng cố gắng lên nhé, buổi tối chờ anh trở lại ăn cơm."



"Tuân lệnh, em yêu."



Chồng người khác buổi sáng đi làm, chồng tôi buổi sáng ra cửa xuyên nhanh.



Có điều đều có điểm giống nhau:



Anh ấy nhất định sẽ về nhà.



[HOÀN]